Hạ ơi!

Hạ ơi!
Trời vẫn lạnh dù đã là mùa xuân… Đáng lẽ ra, khi xuân về, những cơn gió se lạnh phải nhường chỗ cho chút ấm áp của nắng mai, cho không khí dễ chịu và những chồi non đâm chồi mạnh mẽ. Vậy mà, năm nay, cái lạnh cứ mãi vương vấn, kéo dài đến mức lòng người



(Ảnh: Đặng Văn Tôn)

HẠ ƠI!

(Nguyễn Diệu Liên)

 

Trời vẫn lạnh dù đã là mùa xuân…

 

Đáng lẽ ra, khi xuân về, những cơn gió se lạnh phải nhường chỗ cho chút ấm áp của nắng mai, cho không khí dễ chịu và những chồi non đâm chồi mạnh mẽ. Vậy mà, năm nay, cái lạnh cứ mãi vương vấn, kéo dài đến mức lòng người cũng se sắt theo. Những cơn gió buốt vẫn len lỏi vào từng khe cửa, mưa phùn lất phất khiến lòng càng thêm u ám.

 

Tôi chỉ mong mùa hè đến thật nhanh, để nắng vàng rực rỡ xua đi màn sương ảm đạm, để những ngày dài không còn co ro trong lớp áo dày cộm, để sớm mai thức dậy thấy bầu trời trong xanh, lòng cũng nhẹ nhàng hơn. Cần lắm một chút ấm áp, không chỉ từ thời tiết, mà còn từ chính tâm hồn – một sự an yên sau những ngày dài lạnh giá…

 

Mùa hè ơi, hãy đến nhanh lên! Tôi đã chờ đợi đủ lâu rồi…