Nén nhang thắp tới cửu trùng
- Chủ nhật - 23/07/2023 14:28
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Bích Nga)
NÉN NHANG THẮP TỚI CỬ TRÙNG
(Ánh Tuyết)
Hôm nay, ngày 28.4.2023 âm lịch, tròn 10 năm hiền mẫu tôi rời cõi tạm. Hiền mẫu tôi về cõi ở tuổi 93, sau bao nhiêu thăng trầm, vinh quang cũng lắm gian nan cũng nhiều.
Ở thập kỷ 1940 của thế kỷ trước, cụ là con gái một gia đình dòng dõi tại làng Vân Đài, Chí Hoà, Hưng Hà Thái Bình.
Cha tôi cũng là con nhà dòng dõi trên phố huyện Duyên Hà (nay là thị trấn Hưng Hà).
Người dân đổ xô ra đường dõi theo đoàn xe tay hơn 20 chiếc chở cô dâu xinh đẹp nhất vùng là mẹ tôi.
Cặp trai tài gái sắc là cha mẹ tôi đã làm nên một huyền thoại về tình yêu cho dù họ chỉ sống bên nhau vẻn vẹn 10 năm.
Mà 10 năm ấy cha luôn xa nhà đi đánh giặc.
Rồi cha tôi, vị chỉ huy quân sự trong cuộc cướp chính quyền năm 1945 tại huyện lỵ Duyên Hà,một trong những người thành lập trung đoàn 42 quân đội nhân dân Việt Nam, vị chỉ huy bộ đội trong chống Pháp. Ông đã anh dũng hy sinh tại mặt trận Hải Hậu trong cuộc chiến đấu với giặc Pháp ở tuổi 30, để lại mẹ già và 3 con thơ dại cùng bao khó khăn trong vùng giặc chiếm cho mẹ.
Khi ấy mẹ cũng mới gần 30 tuổi.
Hiền mẫu tôi đã vượt lên mọi nỗi đau, làm trọn trọng trách của người chủ gia đình. Cụ còn là một cán bộ phụ nữ khi giặc chiếm đóng quê tôi. Đất nước hoà bình, Hiền mẫu tôi là phó chủ nhiệm HTX, phó chủ tịch xã, Bí thư Đảng ủy xã thị trấn. Cụ trị dân bằng cái đức, cái tài, bằng tâm huyết trách nhiệm với công việc. Dân tin yêu, kính phục Cụ, tuyệt không một lời oán thán.
Bà nội được mẹ chăm lo thờ phụng hết lòng.
Ba anh em tôi được dạy dỗ, học hành tử tế. Anh cả là bác sĩ giảng viên trường ĐH Y Thái Bình. Tôi tốt nghiệp ĐHSP về làm giảng viên trường Cao đẳng Sư phạm Thái Bình.
Anh hai bộ đội chiến trường C trở về học Trung cao cơ điện công tác trong ngành Du lịch.
Trong bất cứ vị trí nào tôi cũng thấy Hiền mẫu thật đoan trang, đức hạnh, hi sinh hết lòng cho gia đình, công việc.
Mà sao cuộc đời Hiền mẫu lắm đắng cay.
Anh cả, anh hai đều bạc phận ra đi hai năm liền ở tuổi 37 và 41 để lại một đàn con bé bỏng, những người vợ quá trẻ.
Cả chú em bố tôi cũng mất sớm (bị xơ gan do 10 năm ở chiến trường).
Hiền mẫu tôi nuốt nước mắt vào trong, bảo ban con cháu, làm chỗ nương tựa cho chúng tôi nuôi bầy em, cháu trưởng thành, thành đạt.
Có tôi là chỗ dựa nhưng mối duyên tình lận đận của tôi khiến Hiền mẫu thật đau lòng.
Người vẫn khuyên tôi, con gắng chịu thiệt thòi, hi sinh cho con, cháu, gia tộc được bình an.
Khốn khổ! có những kẻ tâm địa nhỏ nhen đã luôn hờn tỵ, hành hạ mẹ làm tổn thương người.
Bao đêm Hiền mẫu tôi chong đèn một mình "Đêm từng đêm cửa nhà vẫn mở/ Mẹ đợi cha, đợi các anh con"
Có lần ở tuổi 75 mẹ ốm… mãi mới có người biết đưa mẹ đi cấp cứu. Tôi hay tin bổ nháo nhào về nắm bàn tay mẹ "Dẫu con đã lấy chồng gần/ Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu/ Con là cấn sữa cấn rau/ Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa/ Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu...Bảy lăm, trở ngọn gió chiều/ Thình lình mẹ ốm quạnh hiu một mình"...
Tuần nào tôi cũng gắng về thăm mẹ, mua chút quà bánh (mẹ tôi thích ăn bánh đa, ngô rang, tôm đồng, trầu vàng, cau bánh tẻ để cụ mời bạn già). Cả tấm áo ấm, chiếc quạt điện, chiếc đài, để mẹ nghe báo thời tiết… tôi cũng sắm cho mẹ đầy đủ.
Trừ một nguyện vọng, ngủ cùng mẹ, ở với mẹ nhiều thời gian hơn cho mẹ được tâm tình với con gái.
Tôi không thể vì về nhà, thăm mẹ xong, tôi nhảo đi khắp làng (thay mẹ thăm nom người ốm đau, đóng góp với làng họ việc công ích)... Rồi hớt hải phi xe về thành phố với công việc dạy học, gia đình.
Thế nên, cứ hễ báo gió mùa, áp thấp nhiệt đới mà chưa về được là tôi lo lắng "Trời trở gió mà lòng con nhức nhối/Mẹ nặng tai có nghe được tiếng đài..."
Thật xót xa...xót xa ...đau đớn lắm.."kể sao hết những đêm dài đơn đôc/Những cay đắng tận cùng mẹ tôi".
Đêm cuối cùng của mẹ, tôi không được ở bên Người.
Tôi đang loay hoay với hai đứa cháu ngoại, mẹ chúng gửi tôi đi học, đi công tác xa.
"Chỉ đến khi mẹ ra đi mãi mãi...con mới hiểu tận cùng nỗi bất hạnh kẻ mồ côi./...Chiều nghĩa trang lòng đau như xé...Khi con biết thương thì đã muộn rồi...
Tôi được như hôm nay là nhờ ơn sinh thành nuôi dưỡng dạy dỗ của Hiền Mẫu.
Hôm nay trong ngày kỉ niệm 10 năm Hiền Mẫu rời cõi tạm, ngẩng lên chòm mây xanh nào chở Hiền Mẫu của tôi.
Nén nhang thắp tới cửu trùng
Dâng lên Hiền mẫu tấm lòng nhớ thương…