Nghĩa xóm

Nghĩa xóm
Hoa đến mùa lại nở, có những việc trên đời chỉ xảy ra một lần. Hoa đúng hẹn năm nào đến mùa cũng nở đẹp. Giàn hoa nhà mình trên tầng 3, ban công tầng 2, những chậu hoa, những cây mẫu đơn, cây ngọc lan trước cửa nở đẹp và thơm ngào ngạt, không để người phải mong chờ.


(Ảnh: Pixa bay)


 

NGHĨA XÓM

(Ánh Tuyết)

 

 

Hoa đến mùa lại nở, có những việc trên đời chỉ xảy ra một lần.

Hoa đúng hẹn năm nào đến mùa cũng nở đẹp. Giàn hoa nhà mình trên tầng 3, ban công tầng 2, những chậu hoa, những cây mẫu đơn, cây ngọc lan trước cửa nở đẹp và thơm ngào ngạt, không để người phải mong chờ.

Thế nhưng có những chuyện trên đời chỉ xảy ra có một lần.

Là câu chuyện mình muốn kể mọi người cùng nghe.

Trong kì nghỉ dịp 30 tháng 4. năm 2025 vừa đây thôi. Mình đang cùng các bạn,  em ở chi hội VH đi thăm quan một chuyến 3 ngày tại vùng lòng Sông Đà, huyện Đà Bắc tỉnh Hòa Bình.

Chương trình hấp dẫn lắm; Ngồi thuyền thăm lòng hồ Sông Đà, con sông đã vô cùng hấp dẫn trong bài kí của nhà văn Nguyễn Tuân: Người lái đò sông Đà, nay mới được tận mắt khám phá và khoả tay xuống dòng nước sông Đà mát rượi.

Sau đó đoàn sẽ thăm công trình thủy điện Thác Bà nổi tiếng, thăm đền bà chúa Thác Bờ linh thiêng.

Bọn mình được ở trong Resort sang trọng của gia đinh của một nhà văn,

Được ăn toàn đặc sản, gà đồi, cá sông Đà, lợn rừng quay thơm lừng.

Hấp dẫn biết bao. Ngày trở về sẽ ghé thăm bảo tàng quân đội...

Bõ công đi từ Thái Bình lên chừng gần 6 tiếng.

Đường xa, cũng thấm mệt,sau bữa cơm ngon lành,vừa ngả lưng, căn phòng có cửa sổ nhìn ra sông Đà, tuyệt vời...

Bỗng chuông điện thoại réo vang: Mẹ ơi! Bác H vừa mất (Bác H là hàng xóm liền vách nhà mình). Chúng tôi là hàng xóm đã chừng 40 năm, từ ngày những đứa trẻ còn bé xíu. Anh H dạy học trên miền núi, chị ấy ở nhà vừa là công nhân may mặc, vừa nuôi lợn, nuôi gà, làm đậu phụ, bán xôi nuôi con.

Mình thì khá hơn, chồng Phó giám đốc xí nghiệp còn mình dạy học ở CĐSP, vẫn về trồng rau, nuôi lợn, gà, chó, mèo, ngan ngỗng, và nuôi chim cá cảnh cho ông chồng. Còn nhận khâu bao, bóc lạc nữa. Việc gì cũng làm miễn có tiền nuôi con ( ngày ấy vợ của Phó giám đốc xí nghiệp cũng vất vả thế đấy).

Cứ thế tháng năm trôi đi,bọn trẻ đã trưởng thành, thành đạt hết, chúng đều là những thạc sĩ,nhà giáo,cán bộ khoa học.

Thế hệ thứ 3, cũng đã có cháu mình đang du học, một thằng cháu anh H năm nay vào đại học.

Bán anh em xa mua láng giềng gần,hai nhà thân thiết như ruột thịt,chưa hề to tiếng bao giờ.Có miếng gì cũng gọi cho nhau.

Cần trao đổi gì với các cháu con anh chị,mình gọi thằng con trai: sang hộ cô cái máy tính,thực ra mượn cớ để trò chuyện tâm tình về những khúc mắc gia đình.

Vợ nó sang chơi, mình khen cháu rất có hiếu, chiều chồng chiều con. Mà mẹ chồng cháu rất hay khen con dâu đấy!

Chị H sang, mình lôi đồ ăn, hai bà thầm thì: chị có phúc con cháu ngoan ngoãn giỏi giang. Con dâu con rể thật tuyệt...

Anh H  bị k đã lâu, hàng ngày mình luôn sang động viên : không việc gì đâu! Còn khoẻ vài năm...

Tuy vậy mình đã có chuyên đề riêng với chị và các cháu,chuẩn bị cho tình huống xấu ...ghi lại từng việc nhé không lúc đó lại quên.

Cứ nghĩ, chắc mình đi vài ba ngày anh H vẫn chưa sao.

Nào ngờ,vừa lên đến nơi thì nhận tin dữ.

Không suy nghĩ nhiều,mình gói đồ đạc, báo trưởng đoàn: Tôi về đây!

Cả đoàn đều can ngăn mình: Đừng về,hàng xóm mất chứ có phải người quan trọng đâu, mà cô đi từ sáng đã kịp nghỉ ngơi gì.

Mình lắc đầu: Không thăm Sông Đà lần này sẽ thăm lần khác,người mất chỉ có một lần.Tôi phải về.

Mình thuê 2 triệu một chiếc xe con, lặn lội trở về. Đường Đà Bắc rất khó đi,lội lặm, ngoắt ngoéo lại đang làm đường, tắc đường hàng tiếng.

Cậu lái xe rủ đứa con gái học lớp 5 theo cùng.Cậu ta  bảo: rủ nó đi cùng cho đỡ buồn.

Cậu ta rất tình cảm, có 3 cô con gái, những đứa ở nhà tranh nhau gọi cho bố. Chỉ nghe ông bố trẻ rất nhẹ nhàng!.dạ bố đây!

Nghĩ thầm: tay này tử tế, yêu con lắm.

Mình bảo: Ghé quán nào ngon cho bố con ăn lấy sức mà đi. Bà mời bố con mày.

Con bé hớn hở: Con thích ăn phở.

Ok, phở nóng, quẩy nóng cứ ăn cho no nhé.

Nhũng nhẵng đi từ lúc 3 giờ rưỡi chiều mà 10g30 khuya tôi mới về đến nhà.

Mình cười bảo cháu nhỏ: Bà tặng cho cháu một cuốn truyện thiếu nhi do bà viết nhé.

Đọc sách cháu sẽ nhớ chuyến đi đặc biệt, nhớ bà .

May quá, tôi về kịp dự việc hiếu cho anh H.Tẩm liệm, lễ viếng, lễ đưa đi hoả táng, lễ truy điệu và đưa anh H về nơi an nghỉ cuối cùng.

Cửa nhà tôi thành địa điểm bắc rạp,mọi thiếu thốn gì đều được hỏi đến. Khách của gia đình( phần lớn tôi đều quen biết), và những công việc cần thiết,phải lăn lóc giúp cho các cháu.

Dường như tôi không cảm thấy mệt.Chỉ khi xong mọi việc cho anh H tôi mới thấy rã rời...

Các bạn tôi đi thăm quan gửi hình ảnh về, đẹp, vui quá. Ai cũng tiếc cho tôi.

Không sao,tôi không hề ân hận, mà nếu không kịp trở về tiễn biệt anh H mới ân hận, ân hận thì không có cơ hội sửa chữa các bạn ạ. Trên đời có những việc chỉ xảy ra có một lần