Tiểu thuyết: Lính Miền Đông (12)
- Thứ hai - 04/03/2024 15:27
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Vân Phạm)
(Bùi Thị Biên Linh)
(Tiếp theo)
Pháo binh địch đã mất tác dụng chi viện làm cho binh lính trong thị xã càng dao động. Bộ chỉ huy chiến dịch quyết định tiến công.
Giữa trận đánh, các chiến sĩ chỉ biết dồn hết tâm trí vào chiến đấu, không sợ đói, không sợ khát, chỉ sợ súng không nổ đạn. Không ai có thời gian để nghĩ, để nhớ về những đồng đội đã hy sinh.
Nhưng khi tiếng súng im, sau trận đánh là lúc không thể nào ngăn được nước mắt. Thậm chí có những tiếng khóc to, như xé ruột. Những người đàn ông, khuôn mặt sạm đen, sức vóc vững vàng, lừng lững như những pho tượng sắt trở nên mềm lòng. Trước những cái chết đau đớn thương tâm của những người đồng đội. Mới hôm qua còn chia nhau ngụm nước cuối cùng, còn hứa hẹn với nhau về tương lai… Họ không cầm lòng nổi. Nhìn những vắt cơm không có người ăn, đồng chí anh nuôi bật khóc. Bao nhiêu người đã hy sinh. Kẻ thù rất ranh ma và tàn bạo. Hoan nhớ mãi hình ảnh Tư Long. Long bị trúng đạn khi đang vượt hàng rào kẽm gai tấn công vào Trung tâm hành quân của địch. Hoan nhìn rõ Long ngã vật ra, máu xối đỏ trên ngực. Lúc ấy, không thể dừng lại, vẫn phải nghiến răng, siết cò súng xông lên. Đêm xuống, đơn vị tổ chức đi lấy thi thể của đồng đội. Bọn địch ranh ma, chúng đã cài sẵn quả lựu đạn vào xác của Long. Đoán biết âm mưu của địch, Châu bò lại gần xác Long, khéo léo buộc sợi dây dù tháo từ võng vào chân Long rồi khẽ kéo. Mìn phát nổ, thi thể Long tan nát. Nếu không cẩn trọng, xông vào vác xác Long thì Châu đã bị nổ tung rồi. Hoan đã chứng kiến nơi hy sinh của đồng đội, đã mong đưa được xác họ về, được chôn cất họ, dù sơ sài thôi cũng được. Nhưng mong muốn ấy đành phải lặng câm, nuốt tất cả vào trong lòng. Vì cuộc chiến khốc liệt vẫn còn tiếp diễn.
Đêm ngày 3/1 các hướng đã có sự điều chỉnh lực lượng.
Trung đoàn 141 đưa 2 Tiểu đoàn 1 và 3 vào triển khai bên trong thị xã, Tiểu đoàn 2 từ hướng Bắc về hướng Nam thị xã triển khai lực lượng. Trung đoàn 165 chia Tiểu đoàn 4 và Tiểu đoàn 6 đứng chân ở phía đông Hồ Long Thủy và trận địa pháo. Tiểu đoàn 5 ở Ngã Ba Tư Hiền 1. Tiểu đoàn 2 Trung đoàn 201 tăng cường cho Trung đoàn 141 ở Hồ Long Thủy. Tiểu đoàn 6 và cơ quan Trung đoàn 2 sư đoàn 9 ở ấp Long Điền. Trung đoàn 271 phân công: Tiểu đoàn 4 chiếm chốt pháo, Tiểu đoàn 3 sẵn sàng thọc sâu chiếm cầu Sông Bé. Tiểu đoàn pháo cao xạ 86 tiến vào dãy cao điểm 205 và Ngã Ba Tư Hiền 1, vây ép thị xã.
Bắt đầu từ 5 giờ đến 6 giờ 30 ngày 4/1, pháo của ta bắn tấp tập vào tiểu khu mới, trận địa pháo, bãi xe, khu tiếp nhiên liệu của địch. Sau khi pháo dừng bắn, 6 xe tăng tiến đánh bắc bãi xe. Máy bay địch ra sức gầm rú, rải bom vào đội hình của ta. Tiểu đoàn 4 Trung đoàn 165 bị thương vong khá nhiều, buộc phải lui ra ngoài ngã ba Tư Hiền 1 để củng cố. Tiểu đoàn 6 vào chiếm bãi xe, Tiểu đoàn 5 cùng 3 xe tăng tiến đánh khu trung tâm hành quân nhưng bị địch đánh phá quyết liệt, bộ đội ta không lên được. Xe tăng hết đạn đành phải quay ra đứng chân ở Nam Tư Hiền 1.
12 giờ 45 phút Tiểu đoàn 2 Trung đoàn 141 hiệp đồng với 4 xe tăng thọc sâu theo đại lộ Cách mạng đánh vào khu cảnh sát, trận địa pháo. Khi xe tăng quay ra, Đại đội 7 Tiểu đoàn 2 tiếp tục đánh thọc sâu vào sào huyệt của địch.
Trong lúc, đó Tiểu đoàn 7 Trung đoàn 16 đã được điều về bao vây phía Bắc thị xã. Tiểu đoàn 6 cao xạ của đoàn 770 áp sát bao vây thị xã tại khu vực Bù Nho.
Quân địch hoang mang lo sợ, không có khả năng phản kích, chúng dùng hỏa lực bộ binh cùng hỗ trợ của máy bay đánh phá, chống trả.
Ta điều chỉnh lại lực lượng, bổ sung đạn, xăng dầu.
Trung đoàn 141 có nhiệm vụ tiêu diệt quân địch co cụm ở phía Bắc thị xã, Trung đoàn 165 cùng lực lượng xe, pháo có nhiệm vụ tiến công khu trung tâm hành quân, giữ khu bàn đạp phía sau củng cố lực lượng sẵn sàng đánh quân địch đổ bộ.
Trung đoàn 201 đánh chốt phía Tây thị xã và bao vây dinh tỉnh trưởng. Tiểu đoàn 2 Trung đoàn 271 nhanh chóng đưa lực lượng lên bao vây phía Bắc và Đông Bắc thị xã truy quét tàn quân của địch.
Ngày 5/1/1975, thực sự là một ngày sôi động và căng thẳng.
Trung đoàn 141 đánh chiếm chùa Huệ Tâm, vườn hoa cư xá công chức, trường Trung học, phía Nam khu Tỉnh phó, Đại đội 7 Tiểu đoàn 2 đánh chiếm trận địa pháo phía Bắc thị xã nhưng bị địch ở khu cảnh sát, khu hành chính ngăn chặn bao vây. Đại đội 7 xin mở đường máu vào đêm 5/1 nhưng Bộ chỉ huy chiến dịch chỉ thị Đại đội 7 trụ lại lấy vũ khí của địch đánh địch chờ lực lượng tiếp viện.
Trung đoàn 165 tiêu diệt địch ở khu tâm lý chiến, khu chiêu hồi, khu tuyển mộ lính và đánh chiếm phía Nam khu hành quân của địch. Cùng lúc ấy, Trung đoàn 201 đánh chốt phía Tây và bao vây phía Bắc, Tây Bắc thị xã.
Ta đã chiếm một số mục tiêu quan trọng, tiêu diệt và làm tan rã phần lớn lực lượng của giặc. Bộ chỉ huy chiến dịch quyết tâm tập trung toàn bộ lực lượng đưa đội dự bị là Trung đoàn 2 Sư đoàn 9 và 10 xe tăng T54 và nhiều vũ khí: súng máy cao xạ 12,8m. Tổ chức đưa cán bộ trinh sát thực địa và cho bộ đội hành quân trong đêm.
Chiến sự mỗi ngày càng nóng hơn.
5 giờ 30 đến 7 giờ pháo 130mm, 105mm cối 160m pháo 85m, cối 120m… đồng loạt bắn vào các mục tiêu đã dự kiến. Sau khi pháo ngừng bắn, Trung đoàn 2 và 6 cùng xe tăng đã vào sân bay bắt liên lạc với Trung đoàn 165 và xác định mục tiêu tiến công.
8 giờ, hai Tiểu đoàn 1 và 3 đã chiếm được dinh Tỉnh trưởng.
9 giờ 3 phút đài quan sát của pháo và bộ binh báo cáo địch đã bỏ chạy một số bị tiêu diệt, một số co cụm lại ở khu vực dinh Tỉnh trưởng.
9 giờ 15, các đơn vị bộ binh và xe tăng phối hợp chiến đấu. Địch dùng hỏa lực trên chòi gác và lựu đạn phản công. Bộ chỉ huy chiến dịch nhận định: Lực lượng của địch đã bị tan rã, hệ thống chỉ huy trong các tiểu khu đã bị chia cắt, rất thuận lợi cho việc tổ chức tiến công dứt điểm, cuộc tổng công kích lần cuối cùng:
Trung đoàn 2 đại đội 7, Tiểu đoàn 5 triển khai ở phía Đông nhà Tỉnh trưởng, Đại đội 8 Tiểu đoàn 5 triển khai phía đông, tiểu đoàn 6 triển khai ở phía nam Tỉnh.
Trung đoàn 141, triển khai phía Nam dinh tỉnh phó và khu nhà văn hóa. Trung đoàn 201 triển khai khu chùa Huệ Tâm và phía Bắc Dinh Tỉnh trưởng. Trung đoàn 165, triển khai ở khu vực vườn hoa.
Tất cả đều quyết tâm và có sự hiệp đồng chặt chẽ.
Khi bị ta đánh mạnh, pháo kích trúng, bị thương rất nhiều, quân địch bỏ chạy. Dân vệ bỏ chạy trước, Bảo an chạy tiếp theo. Chủ lực, biệt kích dù, khi phát hiện xe tăng của ta vào cũng bỏ chạy. Chủ lực còn chạy trước cả dân vệ. Nhiều sĩ quan chỉ huy không nắm được quân, không chỉ huy được lính, có tên chạy trước cả lính. Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Bảo An khi ta pháo kích 10 phút đầu còn chỉ huy được quân. Từ phút thứ 30 trở đi thì không chỉ huy nổi nữa đã rút chạy. Một số sĩ quan Ngụy còn cho mở cửa rào trước một ngày để phòng khi bị đánh thì chạy. Tên Trung tá Thống chỉ huy liên đoàn 8 biệt kích dù, vừa đặt chân xuống Phước Long đã lệnh cho các biệt đoàn sẵn sàng có biến là chạy. Đại tá Thành Tiểu khu trưởng Phước Long đã bỏ chạy từ ngày 4/1/1975.
Máy bay Mỹ quần đảo, thả mì hai tôm, mì 3 tôm, sữa và nhiều lương thực xuống tiếp tế cho binh sĩ ngụy.
Thân nhân binh sỹ ngụy lo sợ chạy xuống phía thung lũng bên kia cầu Đak Lung. Nhiều người không kịp chạy, họ trượt từ sườn đồi xuống dốc cho nhanh, bất chấp cỏ gai…
9 giờ sáng ngày 6/1/1975 lá cờ chiến thắng của ta tung bay trên nóc dinh Tỉnh trưởng Phước Long. Tình hình Phước Long lúc này hết sức hỗn loạn. Binh lính địch một số tháo chạy, số bỏ ngũ, số đầu hàng. Một số người dân hướng dẫn bộ đội ta truy quét tàn quân địch còn lẩn trốn và nổ súng tiêu diệt các mục tiêu còn lại. Đến 19 giờ ngày 6/1/1975 Phước Long mới thực sự được hoàn toàn giải phóng.
Tuy địch thất thủ nhưng ta vẫn phải đề phòng địch sẽ tái chiếm Phước Long. Để chủ động đối phó, Tỉnh ủy chủ trương sơ tán dân ra vùng giải phóng, cấp phát lương thực, thực phẩm cho người dân chống đói. Phát động người dân đào hầm tránh bom, tránh pháo, cắm chông ở những trảng trống để chống máy bay đổ bộ.
Ngày 10/1/1975, địch dùng trực thăng đổ quân với ý đồ giải tỏa tác chiến Phước Long. Khi máy bay của chúng vừa hạ độ cao đổ quân xuống đồi 230 lập tức bị các đơn vị cao xạ của ta tiêu diệt. Số còn lại hoảng sợ không dám đổ quân nữa mà vội vã bay về sài Gòn. Bị thất bại, chúng điên cuồng dùng máy bay ném bom rải thảm quanh khu vực Tỉnh lỵ Phước Long. Tại căn cứ Đak Lung chúng đã dội bom chết hàng trăm người dân vô tội đang trên đường sơ tán. Xác người ngổn ngang. Nắng giữa mùa khô chang chang gay gắt làm cho các thi thể khô quắt lại. Mùi tử khí, mùi thối rữa của da thịt người nồng nặc lan xa hàng cây số. Có những thi thể mặc quân phục lính ngụy và thi thể mặc quân phục quân giải phóng. Lợi dụng tình hình lộn xộn, những kẻ hôi của len lỏi giữa đống xác người tìm lột dây chuyền, đồng hồ…
Nhưng cũng có ai đó hảo tâm đặt vài bát cơm, quả trứng luộc và thắp vài nén nhang cho những người đã chết.
Tình cảnh vô cùng bi phẫn! Không khí ngột ngạt, khét lẹt, nồng nặc, gây gây, khăn khẳn bao phủ lấy mảnh đất vừa qua trận chiến khốc liệt.
Nhưng phía xa xa kia, núi Bà Rá vẫn xanh ngắt một màu bình yên. Qua khói lửa đạn bom, màu xanh ấy như thiêng liêng, tha thiết hơn.
Hoan và những người lính khóc vì vui sướng, vì mình còn sống. Còn sống là còn có ngày được trở về. Họ khóc những người đồng đội đã hy sinh. Niềm vui của những người đi qua cuộc chiến có vị mặn của máu và nước mắt, có cả vị đắng cay, đau đớn âm thầm, có cả nỗi nhớ nhung khắc khoải.