Trăng sau bão
- Thứ sáu - 14/08/2020 10:37
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Trăng trăng trăng là trăng trăng trăng...
Bất chợt câu thơ của Hàn Mặc Tử ngân lên khi tôi sững sờ bắt gặp vầng trăng rằm tháng chín lồng lộng giữa trời, vầng trăng sau bão.
Trăng đấy, trăng đã lên tự lúc nào, dịu dàng vằng vặc sáng trên nền trời xanh thẳm màu ngọc bích. Trời trong veo không một gợn mây, thi thoảng điểm xuyết một vì sao lấp lánh và thấp thoáng những cánh diều thanh thản lượn chao. Đêm yên ả, đêm tĩnh lặng, gió như cũng e ngại khẽ rón rén lướt vội vàng trên mặt đất không dám động chạm vào nỗi đau của cây. Đêm nay gió ngàn.
Cũng giờ này đêm trước cơn bão số 8 đang đổ bộ vào đất liền với cường độ mạnh. Trời lúc sáng lúc tối, mây vần vũ cuồn cuộn bay trên trời như sóng biển, mưa sầm sập, sầm sập từng đợt từng đợt tái tê. Mưa quất rào rào trên mái ngói, đổ nước rầm rầm xuống mái tôn, đất trời mù mịt trong cuồng phong dữ dội.Gió lồng lộn gào thét, gầm rít, rung giật, quật đổ dập vùi nhà cửa, cây cối. Cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi bão xoắn gốc ném đi, ngay cả từng chiếc lá bé nhỏ nhất cũng bị gió bão xé nát ra làm nhiều mảnh. Làng vườn run rẩy oằn mình trong bão tố suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Vậy mà sáng ra trời lặng phắc, gió rủ nhau trốn hết để lại trên mặt đất cảnh tiêu điều tan nát, tịnh không một giọt mưa đền cây. Dân làng ngao ngán, xót xa trước kết quả của bao ngày đổ mồ hôi, công sức chăm sóc vườn tược hoa màu mà bây giờ thành quả chỉ là con số không, gạt nước mắt xắn tay áo lên cần mẫn thu dọn những đổ nát, hoang tàn.
Sau một ngày gồng mình lên cật lực dọn dẹp hậu quả của bão, giờ đây làng quê mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ thì trăng nhẹ nhàng lên. Trăng tròn vành vạnh, vằng vặc ngời sáng tuôn ánh vàng lung linh như thủy ngân xuống vườn tược, xóm làng. Trăng sóng sánh dát vàng lên mặt hồ phẳng lặng, tưới sự sống vào từng thớ đất, nhành cây, ngọn cỏ. Dưới ánh trăng nồng nàn, đất lại trở mình thì thầm khơi mạch sống. Cây bắt gặp tình đất hối hả truyền nhựa nuôi cành. Những cành cây khẳng khiu, xơ xác còn sót lại trên thân cây đã bắt đầu li ti hình thành hàng ngàn, hàng vạn những mầm non sau bão táp. Dưới ánh trăng ngọt lành, nỗi đau của cây dường như đang được xoa dịu, những vết thương cả ngày rỉ nhựa được ánh trăng ve vuốt đang sánh lại khô dần. Ánh trăng miên man trên những cánh đồng, những dòng sông, những mảnh vườn như dòng suối mát tưới tắm lên mặt đất vẫn còn đang nén những nỗi đau nức nở. Ánh trăng dịu dàng thơm thảo thấm đẫm nhân gian. Có phải đêm nay Trăng là sứ giả của Hòa bình, của tình yêu thương và nhân ái?! Có phải Trăng đang thay mẹ thiên nhiên dịu dàng vỗ về bù đắp lại những đớn đau, mất mát của nhân gian…
Nhớ xưa khi chưa có điện, cuộc sống còn khó khăn đèn dầu đắt đỏ, người dân quê chỉ mong đêm nào cũng sáng trăng. Những đêm trăng sáng, người lớn trải chiếu ngồi tâm tình trò chuyện với nhau bên ấm chè xanh, rổ lạc luộc bốc hơi thơm nghi ngút. Cánh thanh niên réo rắt thổi sáo hát hò. Bọn trẻ con thì tha hồ hò hét nô đùa, bày ra đủ thứ trò chơi. Nào là thả đỉa ba ba, nu na nu nống, trốn tìm, thả cá, bắn bòm... quanh vườn chuối, đống rơm, đêm về mơ ngủ cứ cười sằng sặc. Với tuổi thơ ngày nay bọn nhỏ hầu như không biết những trò chơi đó nữa. Ánh điện đã thay ánh trăng, ti vi, máy tính, đồ chơi điện tử đã thay những que chuyền, con khăng, con đáo. Nhiều lúc ngơ ngác tự hỏi tình yêu thiên nhiên trong tâm hồn con trẻ bây giờ liệu có được bồi đắp xới vun?
Đêm sau bão mất điện, cảnh vật im lìm tĩnh lặng lạ thường. Không một ánh đèn, tiếng nhạc, ngay cả tiếng rả rích của côn trùng cũng không. Ta có cảm giác như trái đất đang vào buổi sơ khai, chỉ có trăng rờ rỡ viên mãn giữa bầu trời trong vắt. Đêm thu ngọt lạnh, mênh mang và sâu thẳm đến lạ lùng. Ánh trăng như có hồn len nhẹ vào giấc ngủ, tan vào từng mạch máu, từng hơi thở của vạn vật giữa đêm thâu. Dưới ánh trăng mênh mông những cánh đồng trở mình vào vụ mới, những mái nhà xô lệch, những công trình ngổn ngang đổ vỡ, những mảnh vườn tan nát đang chờ sức người tái tạo,dựng xây...
Đêm nay trước vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng của vầng trăng sau bão, con người như quên đi tất cả những mất mát, đau thương, cảm thấy tâm hồn mình được thấm đẫm ánh trăng, chợt thánh thiện, trong trẻo đến lạ lùng.
Nguyễn Thúy Hằng