Tình bạn
- Thứ tư - 23/10/2019 15:32
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Ở một khu rừng nọ cây cối tốt tươi, hoa thơm trái ngọt đầy ắp, suối ngọt trong veo róc rách chảy qua những khe đá. Dưới đất muông thú nô đùa chạy nhảy lượm những hạt dẻ ngọt bùi, hái những cây nấm nhỏ xinh xinh. Trên cao chim chóc ca hát véo von nhảy tanh tách chuyền từ cành này sang cành khác nghiêng ngó tìm sâu bọ. Trên những cành sồi lủng lẳng những bọng mật ong vàng sóng sánh. Loài ong là loài chăm chỉ cần mẫn nhất, hết ngày này sang ngày khác chúng rù rì xây tổ, kiếm mật nuôi con và dự trữ thức ăn cho mùa đông tới.
Gia đình nhà Sóc nâu cũng vậy, Sóc bố mẹ suốt ngày thoăn thoắt nhặt hạt dẻ cất vào kho lương thực giữa hốc Sồi cao. Lũ Sóc con thoắt ẩn thoắt hiện nhởn nhơ nô đùa nghịch ngợm chơi nấp tìm giữa những tán lá. Chúng vô tư không để ý đến lá rừng đang từ từ chuyển sang màu vàng nhạt, lác đác có những chiếc lá lìa cành lơ lửng chao nghiêng.
Và cuối cùng lão già mùa Đông đã đến. Lão lạnh lùng phả hơi thở lạnh buốt trắng xóa khắp khu rừng, lão mang theo những đợt gió bấc cuồng nộ gào thét gầm rít khắp nơi, rung giật những tán cây to chao nghiêng ngả. Lá rừng ào ào trút xuống phủ dầy mặt đất rồi lại cuồn cuộn bay lên mù mịt trong gió. Trước cái giá lạnh của lão già mùa Đông hung dữ các loài vật sợ hãi vội vã tìm nơi ẩn nấp, chui vào những hốc cây to và những cái hang sâu. Khu rừng vui vẻ nhộn nhịp là thế mà bỗng chốc tiêu điều xơ xác, hoang vắng. Lũ Sóc con cũng run lên cầm cập từ giã những cuộc vui trên tán Sồi cao hoảng hốt chui vào tổ theo bố mẹ. Hết ngày này qua ngày khác cái giá lạnh càng ngày càng tăng. Ông Mặt trời không ngó ngàng gì đến khu rừng này nữa, mây đen giăng kín bầu trời, không gian tối mờ nhập nhoạng. Cây rừng đã trút gần hết lá, run cầm cập trong gió lạnh chĩa những cành cây khô khẳng khiu lên trời. Đất lạnh cứng, nước đóng băng, vạn vật chìm trong đói rét.
Trên cây Sồi mà gia đình nhà Sóc nọ làm tổ có một chiếc lá mảnh mai còn sót lại. Chiếc lá là bạn thân của cô Sóc út, đã từng vui vẻ nô đùa với lũ Sóc con và hàng ngày thì thầm kể chuyện với cô Sóc nhỏ. Chiếc lá quá bất ngờ với cuộc chia tay nên cố neo đậu trên cây chờ ngày gặp bạn. Nó hy vọng chỉ một vài ngày thôi nó sẽ lại được cọ mình âu yếm vào bộ lông mềm mại mượt mà của Sóc nhỏ và kể cho bạn nghe những câu chuyện của núi rừng.
Sóc nhỏ vốn ốm yếu gặp mùa đông giá lạnh sức lực càng mỏng manh, nó lăn ra ốm sốt. Sóc bố mẹ lo lắng vô cùng, thay nhau ủ ấm và nhai những hạt dẻ ngọt bùi mớm cho bé Sóc. Bé không muốn ăn, suốt ngày rên rỉ đòi gặp bạn. bé phập phồng lo sợ bạn Lá của mình không chịu đựng nổi cái giá lạnh ngoài kia, bé sợ một ngày nào đó bé không còn được đùa vui với bạn nữa.
Chiếc lá đã nghe, đã cảm nhận được tất cả, nó cảm động lắm. Hàng đêm nó thì thầm với mẹ Sồi thân yêu: “Mẹ ơi hãy giúp cho con đứng vững trên cánh tay này của mẹ để cho Sóc nhỏ được nhìn thấy con mỗi ngày, cho bạn ấy có niềm tin để chống chọi lại bệnh tật và một ngày nào đó chúng con sẽ lại được gặp nhau”. Mẹ Sồi ứa nước mắt, bà cố dồn hết những dòng nhựa trong cơ thể già nua của mình kết níu đứa con bé bỏng. Nếu không vì nó chắc bà cũng mệt mỏi chìm dần trong đói rét, mệt mỏi. Chiếc lá cũng cảm nhận được điều đó, nó gắng sức đánh thức bản năng của mình và của mọi người. Mỗi khi có một đợt gió ào tới nó cong mình lên tránh hướng rồi duỗi dài theo chiều gió, nó vật vã chuyển mình chống chọi với những cơn gió cuồng xoay. Chiếc lá cứ chấp chới như một ngọn lửa bập bùng trong không gian…..Nó có biết đâu rằng từ trong các hốc cây, các hang sâu các con vật đang hồi hộp, lo lắng dõi nhìn theo nó. Chỉ cần nó kiệt sức rơi xuống là sự thất vọng và mệt mỏi sẽ bao trùm lên cả khu rừng. Đôi lúc cái lạnh tê tái khiến chân nó rã rời, có những lúc nó chực thiếp đi nhưng hình ảnh đôi mắt long lanh của Sóc nhỏ với cái đuôi ngoăn ngoắt màu hạt dẻ đẹp mê hồn khiến nó bừng tỉnh dậy tiếp tục chống chọi kiên cường.
Cô bé Sóc tuy ốm mệt nhưng ngày nào cũng bắt bố Sóc hé cửa để nhìn thấy bạn Lá mới yên tâm. Sóc mẹ dịu dàng nựng nịu “Nào con cố gắng lên, bạn Lá đang ở ngoài kia chờ con khỏi ốm để ra chơi đó”. Bé Sóc thích lắm ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ cố gắng chờ ngày gặp bạn.
Bỗng một hôm đất dưới chân mẹ Sồi ấm dần lên, mạch sống cựa mình bắt đầu tuôn chảy. Mẹ vui mừng đón nhận sự sống ngọt ngào ấm nóng truyền hối hả lên thân cành. Tổ ấm của gia đình bé Sóc cũng cảm nhận được không khí ấm áp đó. Bé Sóc thấy mình khỏe dần lại, không còn những cơn đau, cơn sốt kéo dài. Bé nhanh nhẹ bật dậy nhìn ra ngoài, nắng ấm đã chan hòa, chim chóc muông thú tưng bừng ca hát nhảy nhót, suối róc rách chảy giữa cỏ xanh. Hàng ngìn hàng vạn những con mắt mầm cây đang bật chồi non, và kìa bạn Lá của bé Sóc đang vẫy vẫy. Bé Sóc sung sướng nhảy phóc lên cành cây leo như bay tới bạn Lá của mình. Chiếc Lá chỉ chờ có thế vội vã rời thân mẹ thả mình vào bộ lông óng mượt của Sóc nhỏ rồi buông mình thanh thản trong nắng ấm mênh mông.
Gia đình nhà Sóc nâu cũng vậy, Sóc bố mẹ suốt ngày thoăn thoắt nhặt hạt dẻ cất vào kho lương thực giữa hốc Sồi cao. Lũ Sóc con thoắt ẩn thoắt hiện nhởn nhơ nô đùa nghịch ngợm chơi nấp tìm giữa những tán lá. Chúng vô tư không để ý đến lá rừng đang từ từ chuyển sang màu vàng nhạt, lác đác có những chiếc lá lìa cành lơ lửng chao nghiêng.
Và cuối cùng lão già mùa Đông đã đến. Lão lạnh lùng phả hơi thở lạnh buốt trắng xóa khắp khu rừng, lão mang theo những đợt gió bấc cuồng nộ gào thét gầm rít khắp nơi, rung giật những tán cây to chao nghiêng ngả. Lá rừng ào ào trút xuống phủ dầy mặt đất rồi lại cuồn cuộn bay lên mù mịt trong gió. Trước cái giá lạnh của lão già mùa Đông hung dữ các loài vật sợ hãi vội vã tìm nơi ẩn nấp, chui vào những hốc cây to và những cái hang sâu. Khu rừng vui vẻ nhộn nhịp là thế mà bỗng chốc tiêu điều xơ xác, hoang vắng. Lũ Sóc con cũng run lên cầm cập từ giã những cuộc vui trên tán Sồi cao hoảng hốt chui vào tổ theo bố mẹ. Hết ngày này qua ngày khác cái giá lạnh càng ngày càng tăng. Ông Mặt trời không ngó ngàng gì đến khu rừng này nữa, mây đen giăng kín bầu trời, không gian tối mờ nhập nhoạng. Cây rừng đã trút gần hết lá, run cầm cập trong gió lạnh chĩa những cành cây khô khẳng khiu lên trời. Đất lạnh cứng, nước đóng băng, vạn vật chìm trong đói rét.
Trên cây Sồi mà gia đình nhà Sóc nọ làm tổ có một chiếc lá mảnh mai còn sót lại. Chiếc lá là bạn thân của cô Sóc út, đã từng vui vẻ nô đùa với lũ Sóc con và hàng ngày thì thầm kể chuyện với cô Sóc nhỏ. Chiếc lá quá bất ngờ với cuộc chia tay nên cố neo đậu trên cây chờ ngày gặp bạn. Nó hy vọng chỉ một vài ngày thôi nó sẽ lại được cọ mình âu yếm vào bộ lông mềm mại mượt mà của Sóc nhỏ và kể cho bạn nghe những câu chuyện của núi rừng.
Sóc nhỏ vốn ốm yếu gặp mùa đông giá lạnh sức lực càng mỏng manh, nó lăn ra ốm sốt. Sóc bố mẹ lo lắng vô cùng, thay nhau ủ ấm và nhai những hạt dẻ ngọt bùi mớm cho bé Sóc. Bé không muốn ăn, suốt ngày rên rỉ đòi gặp bạn. bé phập phồng lo sợ bạn Lá của mình không chịu đựng nổi cái giá lạnh ngoài kia, bé sợ một ngày nào đó bé không còn được đùa vui với bạn nữa.
Chiếc lá đã nghe, đã cảm nhận được tất cả, nó cảm động lắm. Hàng đêm nó thì thầm với mẹ Sồi thân yêu: “Mẹ ơi hãy giúp cho con đứng vững trên cánh tay này của mẹ để cho Sóc nhỏ được nhìn thấy con mỗi ngày, cho bạn ấy có niềm tin để chống chọi lại bệnh tật và một ngày nào đó chúng con sẽ lại được gặp nhau”. Mẹ Sồi ứa nước mắt, bà cố dồn hết những dòng nhựa trong cơ thể già nua của mình kết níu đứa con bé bỏng. Nếu không vì nó chắc bà cũng mệt mỏi chìm dần trong đói rét, mệt mỏi. Chiếc lá cũng cảm nhận được điều đó, nó gắng sức đánh thức bản năng của mình và của mọi người. Mỗi khi có một đợt gió ào tới nó cong mình lên tránh hướng rồi duỗi dài theo chiều gió, nó vật vã chuyển mình chống chọi với những cơn gió cuồng xoay. Chiếc lá cứ chấp chới như một ngọn lửa bập bùng trong không gian…..Nó có biết đâu rằng từ trong các hốc cây, các hang sâu các con vật đang hồi hộp, lo lắng dõi nhìn theo nó. Chỉ cần nó kiệt sức rơi xuống là sự thất vọng và mệt mỏi sẽ bao trùm lên cả khu rừng. Đôi lúc cái lạnh tê tái khiến chân nó rã rời, có những lúc nó chực thiếp đi nhưng hình ảnh đôi mắt long lanh của Sóc nhỏ với cái đuôi ngoăn ngoắt màu hạt dẻ đẹp mê hồn khiến nó bừng tỉnh dậy tiếp tục chống chọi kiên cường.
Cô bé Sóc tuy ốm mệt nhưng ngày nào cũng bắt bố Sóc hé cửa để nhìn thấy bạn Lá mới yên tâm. Sóc mẹ dịu dàng nựng nịu “Nào con cố gắng lên, bạn Lá đang ở ngoài kia chờ con khỏi ốm để ra chơi đó”. Bé Sóc thích lắm ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ cố gắng chờ ngày gặp bạn.
Bỗng một hôm đất dưới chân mẹ Sồi ấm dần lên, mạch sống cựa mình bắt đầu tuôn chảy. Mẹ vui mừng đón nhận sự sống ngọt ngào ấm nóng truyền hối hả lên thân cành. Tổ ấm của gia đình bé Sóc cũng cảm nhận được không khí ấm áp đó. Bé Sóc thấy mình khỏe dần lại, không còn những cơn đau, cơn sốt kéo dài. Bé nhanh nhẹ bật dậy nhìn ra ngoài, nắng ấm đã chan hòa, chim chóc muông thú tưng bừng ca hát nhảy nhót, suối róc rách chảy giữa cỏ xanh. Hàng ngìn hàng vạn những con mắt mầm cây đang bật chồi non, và kìa bạn Lá của bé Sóc đang vẫy vẫy. Bé Sóc sung sướng nhảy phóc lên cành cây leo như bay tới bạn Lá của mình. Chiếc Lá chỉ chờ có thế vội vã rời thân mẹ thả mình vào bộ lông óng mượt của Sóc nhỏ rồi buông mình thanh thản trong nắng ấm mênh mông.
Nguyễn Thúy Hằng