Chiếc ghế
- Thứ sáu - 05/07/2024 17:55
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Nguyễn Trường Giang)
CHIẾC GHẾ
(Nguyễn Linh Khiếu)
Thầy Thỏn vừa giảng bài vừa đi lại tung tăng khắp lớp. Mắt thầy đảo liên hồi ngó nghiêng khắp lượt. Những lúc ấy học sinh cứ gọi là sợ vãi. Thầy Thỏn cao to đẹp trai áo quần bảnh bao là lượt đỏm dáng. Lũ học trò thì rách rưới bẩn thỉu nheo nhóc bé tí tẹo. Nhìn vào lớp ai cũng tưởng đại bàng trắng đang dạy dỗ lũ gà nhiếp đen đúa.
Nhiều khi hứng chí để diễn tả bài văn. Thầy múa may nhảy choi choi trong lớp như thể hề chèo. Khi mệt thầy lật đật lên bục giảng gieo mình ngồi phịch xuống ghế. Hôm nay cũng thế. Nhưng khi thầy gieo mình xuống ghế thì ôi thôi chiếc ghế gãy vụn tan tành. Thầy Thỏn lồm cồm bò dậy. Mặt nhăn nhó đau đớn vô cùng. Khi thầy lấy tay xoa mông phủi bụi thì ối giời ôi cái quần mồi duy nhất của thầy đã rách toác một miếng to tướng. Mặt thầy biến dạng méo xệch như khóc.
Thầy gầm lên giọng run lập cập: Ai. Cả lớp chết lặng. Thầy lại gầm lạc cả giọng: Đứa nào. Bỗng cái Hương Kều thườn thưỡn như cái sào đen đúa hốt hoảng đứng bật dậy. Thầy Thỏn mặt biến dạng tái dại. Thầy bất thần: Đồ mất dạy. Rồi thầy rảo bước ra khỏi lớp. Cái quần thủng đít của thầy phất phơ miếng vải trắng.
13. 6. 2017