Chuyện của Mỵ IV

Chuyện của Mỵ IV
Như thường lệ tối đó sau bao nhiêu mệt nhọc của một ngày làm việc chăm chỉ trên đồng , Mỵ lại ra sông tắm. Dòng sông Cầu trong xanh bàng bạc lấp lánh dưới trăng. Mọi muộn phiền mệt nhọc ban ngày như tan biến

(Ảnh: Phương Thủy)


CHUYỆN CỦA MỴ IV

(Lương Duyên Thắng)


Tiếp theo


Như thường lệ tối đó sau bao nhiêu mệt nhọc của một ngày làm việc chăm chỉ trên đồng ,  Mỵ lại ra sông tắm. Dòng sông Cầu trong xanh bàng bạc lấp lánh dưới trăng. Mọi muộn phiền mệt nhọc ban ngày như tan biến trong làn nước mát lạnh thủy chung như người bạn từ thuở thiếu thời của Mỵ 


Từ từ lội dần ra  giữa dòng sông, Mỵ bơi và tắm như mọi buổi tối như thói quen ở miền quê dân dã của mình. Con sông Cầu nước trong xanh và mát như bao bọc với những rặng dâu vườn ngô và hàng vải thiểu rợp mát phía chân đê. Trời sáng trăng, Trăng tròn vành vạnh trên đầu như người bạn thân thiết âm thầm. Đâu đó có tiếng vạc kêu như ai oán như trách móc điều gì. Âm thầm lặng lẽ Mỵ nhẹ nhàng khỏa tay ôm nước bơi từng bước nhịp nhàng ra xa, ra xa…


Ơ hay. Sao thế này…

Một bên không còn cử động được nữa. Thế là thế nào nhỉ ?

     

Mỵ muốn kêu lên mà không kêu được thành tiếng. 


Chỉ có trí óc thì vẫn minh mẫn lạ thường. Phải bình tĩnh. Bình tĩnh nào…


Mỵ nằm ngửa, dùng bên tay chân còn cử động được giữ thăng bằng. Phải sống … Phải sống chứ… Một đám bèo Tây ngang qua lẫn với một vật gì trăng trắng. À là một cái can nhựa nhà ai. Cố hết sức Mỵ quấn sợi dây có sẵn trên quai can nhựa cột vào cổ tay mình. Lẫn trong đám bèo Tây đó là Mỵ nửa chìm nửa nổi ngửa mặt lên trời …Trăng đêm rằm sáng vằng vặc. Ngang qua chiếc vó bè nhà ai có tiếng nhạc dặt dìu réo rắt:


      …. “ Chiều mưa, có một người con gái nhớ quê xa vời vợi

Dòng sông, giấc mơ xưa một thời thiếu nữ buồn trôi

Tuổi thơ xưa đã qua, người xưa xa cách xa

Còn đâu bóng quê nhà trong chiều xa vắng….” 


Xuôi theo dòng nước tiếng hát từ chiếc bè vó xa dần. Trong làn nước, Tóc Mỵ buông dài cùng với rễ bèo Tây trôi xuôi về mạn bể. Tóc gió thôi bay. Tóc gió thôi bay… trong đêm trăng sáng như thế. Mỵ mỉm cười chua chát rồi lịm đi… Trăng đêm rằm vẫn vằng vặc sáng.


(Còn nữa)