- Tản Văn
Bàn về sự tha thứ
Thứ sáu - 09/10/2020 10:16
Đằm mình trong một sắc thu trong xanh, mát lành, dịu ngọt. Vây quanh mình là cả một mùa thu đang chín. Thu đang chín trong nỗi niềm sâu lắng ấy. Bỗng dưng thấy lòng tĩnh lặng đến lạ lùng. Như đã bỏ lại đằng sau những bụi bặm trần tục của ngày xưa tháng cũ. Một cảm giác thật mới mẻ, tinh khôi và ngọt lành. Vị chín!!!!!
Nhưng rồi, như một thói quen khó bỏ, lại lang thang vào mạng. Đập vào mắt là bài viết về sự tha thứ. Tác giả bài viết coi tha thứ là một loại triết học rất trọng yếu của đời người. Rằng, trong cuộc đời mỗi người phải dùng tâm tha thứ cho ít nhất ba người: tha thứ cho chính mình, cho kẻ thù của mình và cho bạn bè của mình. Quá tâm đắc với bài viết, mình xin biên dịch lại một vài ý trong đó. Hy vọng rằng nó tốt cho một ai đó trong chúng ta, những người ít nhất một lần trong đời từng phải bận lòng chuyện nhân tình thế thái.
Mở đầu bài viết là một đoạn đối thoại giữa Hàn Sơn và Thập Đắc trích từ Hán văn cổ, khi Hàn Sơn hỏi rằng: “Trong thế gian có người phỉ báng ta, nhục mạ ta, chê cười ta, coi thường ta, chà đạp ta, vậy thì ta phải đối xử thế nào?” Thập Đắc cười nói: “Ta chỉ cần nhẫn hắn, nhịn hắn, nhường hắn, tránh hắn, cung kính hắn, đừng để ý đến hắn, chờ mấy năm sau hãy gặp lại hắn.”
Trước hết là tha thứ cho chính mình. Thế gian này chắc chẳng có gì là hoàn mỹ cả. Những sự tình không như ý có đầy rẫy. Và trong đời thì ai cũng có thể đã phạm sai lầm. Cũng chẳng một ai có thể chiếm được sự tán thành của tất cả mọi người. Vì thế, nếu bạn cứ đắm chìm trong sự hối hận và tự trách mình sau mỗi sự việc không ưng ý, thì bạn chính là đang sống trong địa ngục, bởi mọi sự dưới con mắt của bạn sẽ luôn là bi quan. Sai lầm mà bạn đã gây ra đó cũng không biến mất, thậm chí nếu bạn cứ cấp thêm năng lượng cho nó, chính là bạn đang nuôi nó và nó sẽ hiện hữu quanh bạn, dày vò bạn, khiến cho tâm trí của bạn không thể thảnh thơi thanh tỉnh được. Thế nên, việc bạn cần làm là hãy mỉm cười, đối mặt với nó như là một cái nghiệp ác mà bạn đã vô ý gây ra, và giờ thì cần phải tiêu trừ nó. Muốn tiêu trừ nó, trước hết bạn phải TỰ THA THỨ CHO BẢN THÂN MÌNH.
Thứ hai là THA THỨ CHO KẺ THÙ CỦA MÌNH. Trong sự loạn tạp của xã hội này, bạn chắc không thể biết được khi nào mình có “kẻ thù” và mình có bao nhiêu “kẻ thù”. Nhất là đối với những người có địa vị công tác ngoài xã hội thì áp lực gây ra là rất lớn, khó tránh khỏi cảnh có người muốn lợi dụng bạn, không cùng suy nghĩ với bạn, ở sau lưng bạn mà bàn tán về bạn, nói xấu bạn và biến bạn thành kẻ thù của họ. Dù bạn không muốn tranh giành gì, vướng bận gì với người ta, không vướng vào mớ tạp loạn DANH, LỢI, TÌNH ấy, nhưng phiền toái vẫn tìm đến bạn, làm mất thời gian của bạn, làm cho bạn không thể nào yên. Liệu rằng bạn sẽ trở thành một người có lòng dạ hẹp hòi như họ, ôm mối oán hận trong lòng về những người làm hại mình? Cách tốt nhất để đối xử với vấn đề này là bạn hãy coi “mọi sự đều là hảo sự”, hãy từ bi với họ, hãy dùng tâm tha thứ để đối đãi với họ! Bởi vì sự phẫn nộ của bạn trước hết sẽ ảnh hưởng đến chính bạn, có khi còn ảnh hưởng đến người thân hay những người khác xung quanh bạn. Thầy của mình còn dạy rằng nên cảm ơn “kẻ thù” của mình, bởi vì họ khiến ta càng trở nên quý trọng những điều tốt đẹp của cuộc sống mà ta đang có, giúp ta càng hiểu rõ hơn, trân quý hơn điều mình mong muốn trong cuộc đời. Họ đang giúp ta nhìn nhận sâu hơn về bản thân mình để từ đó ta hoàn thiện mình hơn.
Thứ ba là THA THỨ CHO BẠN BÈ. Khi phải chịu những tổn thương do chính bạn bè mình gây ra thì thực sự đã rất buồn, nhưng sự tổn thương đó sẽ càng lớn và càng sâu đậm hơn khi người gây ra sự tình lại là bạn bè thân thiết. Nhưng, biết đâu chỉ là họ đã vô ý hoặc cũng có thể chỉ là do một cái tâm nào đó mà họ nhất thời khởi phát thôi. Cho nên cần phải tha thứ cho bạn bè của mình bởi vì dù thế nào đi nữa họ đã song hành cùng bạn, cùng giúp đỡ và đem lại niềm vui cho bạn. Biết đâu, khi bạn tha thứ cho họ, bạn có thể tìm lại được tình bạn mơ ước như thuở ban đầu?
Con người sống vì cái tình, ngụp lặn trong thất tình, lục dục. Thế nên mới có câu: Tâm tình làm nên thế gian này. Thế gian quay đảo vì tình. Cái tình sinh ra nhiều chuyện. Bất cứ việc gì cũng là do tâm tình dẫn động mà làm. Tuy nhiên, cuộc đời một con người không có gì là không thể tha thứ! Ở vào tình cảnh bi thương nhất, tình cảnh khó khăn nhất, nếu như bạn học được cách “mở cánh cửa sổ”, chính là bạn cho tâm mình nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp ngoài kia!
Vậy, bạn chọn gì cho tâm thái của mình sau khi đọc bài viết này. Tha thứ hay oán hận? Chẳng phải tha thứ sẽ giúp bạn thoải mái và sống tốt đẹp hơn sao?
Trần Huyền Tâm