- Tản Văn
Câu chuyện cuộc sống
Thứ bảy - 11/11/2023 15:00
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
CÂU CHUYỆN CUỘC SỐNG
(Lương Duyên Thắng)
Hôm nay đội bóng chuyền nữ mình thua nữ Trung Quốc. Chuyện chỉ có thế nhưng lại gợi cho gã về những ngày còn sinh viên. Nhà trường có một sân bóng chuyền nền láng xi măng kiêm là sân bóng rổ cho sinh viên thi đấu. Xung quanh là lối đi lát bằng gạch thẻ và mùa Hè tới là một màu mảng tường tím ngắt của những cây bằng lăng xum xuê mát rượi những trưa hè. Chiều đến lũ sinh viên chúng tôi thường ngồi trên những vệ cỏ để chiêm ngưỡng mấy anh chị khối trên thi đấu. Đôi khi là những trận giao hữu với đội khách mời từ những trường khác tới. Phải nói trường y ngày ấy có nhiều cao thủ. Chỉ là bóng chuyền nghiệp dư nhưng thời đó cũng có đôi ba lần đoạt thứ hạng cao của khối trường đại học toàn miền Bắc. Kể ra ở đây thì có anh Thái (Nghệ Tĩnh) anh Tuấn khối chuyên tu, anh Hoá (chuyền hai) kiêm cây đàn guitar có tiếng thời đó.
Chẳng biết bao nhiêu tràng vỗ tay hay bao nhiêu lời tán thưởng cho những chiêu bỏ nhỏ hoặc đập bóng nhú của anh Tuấn chuyên tu hay những cú đập như trái phá của anh Thái làm cầu thủ đối phương lỡ đà ngã dúi dụi hay bị bóng trúng người…
Đó mới chỉ là bóng chuyền nghiệp dư thôi nhưng tính ganh đua tinh thần tập luyện của các cầu thủ đã là ghê gớm lắm rồi. Còn bóng chuyên nghiệp thì sao. Gã cũng đã từng xem các đội mạnh trong nước thì đấu tập luyện và từng có mặt trong vài buổi tập của đội Nữ Thái Bình thời đó nữa.
Sự nghiêm túc trong từng buổi tập. Tính nghiêm khắc của các huấn luyện viên bóng chuyền làm gã nhớ mãi. Với những cô gái trẻ vị huấn luyện viên thị phạm và luôn tập cùng các vận động viên nữ. Lần đó sau khi thị phạm uốn nắn mãi cho một bạn nữ (như gã nhớ không nhầm thì là cây chuyền hai của Đội) nhưng không được như ý, vị huấn luyện viên cầm quả bóng ném thẳng vào mặt một cô bé rồi bỏ đi. Huấn luyện viên đi rồi nhóm nữ cầu thủ cứ tập luyện liên tục, một giờ, hai giờ, rồi ba giờ đồng hồ dưới trời nắng gắt mà không bạn nào dám hó hé’ ý kiến gì hay ai bỏ đi. Những khuôn mặt thanh tú những cặp mắt tinh anh mồ hôi ướt đẫm mặt và tóc… họ vẫn tập như tự trừng phạt tự sửa sai mình.
Sau lần đó các cầu thủ tiến bộ hẳn, không còn những lần nổi nóng của vị HLV chỉ còn râm ran tiếng cười nói vỗ tay trên sân tập của các cầu thủ và vị HLV nóng tính bữa trước. Năm đó đội bóng chuyền nữ Thái Bình đạt á quân toàn quốc. Sự kiên trì khổ luyện quyết tâm cao của các vận động viên cùng sự kiên quyết của HLV đã giúp đội bóng thành công. Nhưng với gã khuôn mặt thanh tú, nước da trắng ngần, cặp môi đỏ mím chặt cùng ánh nhìn biết lỗi của cô gái chuyền hai bị thầy giáo quở phạt kia làm gã nhớ mãi. Thành công nào cũng bắt đầu từ sự quyết tâm bằng mồ hôi, nước mắt và đôi khi cả bằng máu nữa.
Bạn chỉ là một vận động viên bóng chuyền nhưng bạn đã để lại cho tôi hình ảnh một con người cầu thị nghiêm túc trong tập luyện. Ánh mắt biết lỗi gương mặt cúi gằm sau lỗi của bạn cùng sự nỗ lực của toàn đội đã giúp gã nhận ra điều đó.
Gã cũng chẳng biết bạn đó là ai và ngược lại nhưng những buổi xem bóng chuyền trên sân trường và vài ba lần xem các cầu thủ tập luyện đã dạy cho gã hiểu hơn ý nghĩa của cuộc sống, sự hi sinh vất vả của mọi người để có được thành công. Cảm ơn và cảm ơn tất cả những gì ta đã gặp trên chặng đường dài cuộc sống. Cuộc đời không phải được phủ đầy hoa, nó phong phú, đầy gian khó nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc niềm vui và những nụ cười. Cảm ơn và cảm ơn tất cả!