- Tản Văn
Hẹn hò với Tháng Ba
Thứ tư - 11/03/2020 10:40
Một ngày điển hình của tháng Ba. Chẳng hiểu đất trời nay đã đổi thay hay lòng người thấy khác. Buổi sáng, vẫn là mưa khe khẽ buông lơi, như mơ hồ, như chưa từng được gọi tên mưa phùn của mùa xuân. Gió nhởn nhơ, nhẹ nhàng như hơi thở, nhưng vẫn đủ trải nghiệm để tránh chạm vào tâm tư của một người đang sắp phải diễn cảnh “một mình với mình thôi”. Mây mù lảng bảng, quẩn quanh rắc cái ẩm ương trong khu vườn vắng, nơi hoa lá cứ bời bời, cứ nghễu nghện thể hiện hết mình trong mùa yêu, mùa nảy chồi đâm lộc…
Và rồi đến trưa thì nắng xuất hiện. Nắng mỏng mảnh, nhạt nhòa, vừa mới chợt như muốn thắm đã lại như muốn chực tan đi. Hình như đất trời đã cho Tháng Ba rất nhiều thứ. Gì cũng có. Nào là mưa, nắng, gió, sương. Nào là hoa, lá, cành, nụ, chồi... Cứ thế trời mây, sắc nước và tri âm, tri kỷ… Tất cả đều rất nhẹ nhàng, êm dịu, mênh mang, nồng nàn, ẩm ướt mà lắng đọng, thiết tha. Thấy rõ Mùa Xuân đã vào độ chín: Ngọt ngào Tháng Ba!
Trong khung cảnh đất trời cỏ cây hoa lá đang mâng mẩng trào dâng nhựa sống này, có ai lại không muốn có cái cảm giác dịu êm khi được lặng lẽ ngắm nhìn Tình yêu của mình an nhàn bên cốc cà phê. Muốn được quay lưng lại với những lo toan của cuộc sống thường nhật. Muốn được nhìn vào mắt nhau, đọc ý nghĩ của nhau, để biết được mình đang ở đâu giữa những ngổn ngang sự đời xô bồ đen bạc kia. Đôi khi hạnh phúc đơn giản là thế nhưng không dễ có được…
Vẫn biết rằng, mọi sự đều không phải ngẫu nhiên, đều là có nguyên cớ của nó. Nhưng sao mình lại cứ vẩn vơ nghĩ về duyên, phận và những gì đang xảy ra trong cuộc sống thường nhật này, khi có ai đó đang phải làm bài thi vượt quan. Có cảm giác như chính mình đang trong những vai diễn của một tích trò cổ, với những an bài tưởng là xưa cũ nhưng mới được bề trên khơi dậy một cách hữu ý, để xem cách ứng xử, đối đãi của chúng ta như thế nào, để các vị giám khảo trên kia cho chúng ta điểm cộng hay điểm trừ trong bài thi số mệnh rất khó khăn này.
Biết rằng hạnh phúc là do mình tự chọn, tự cảm nhận, tự thiết kế, nhưng không phải là lúc nào cũng tự biết mình, biết ta. Lại nhớ đến mấy ca từ của Trịnh Công Sơn “Tự nhiên biết riêng mình, và ta biết riêng ta” rồi lại vẩn vơ không biết mình đang diễn vai “mình” hay diễn vai “ta” đây.
Lời ca của bài hát “Điều giản dị” lại vang vang: “Hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế!”. Rõ là muốn khoét thêm cái cảm giác được và mất trong lòng người. Đóng vai “người đi” hay “người ở” thì đều là chẳng thích thú gì. Bởi nó bung biêng lắm, bất an lắm. Thì cái lý cũng thường thường thôi mà. Nếu cứ lẩn quẩn mãi trong vòng sân si, thì sẽ vẫn còn mãi cái cảm giác rõ ràng về yêu và ghét. Dẫu vẫn biết, có hội tụ thì có cách xa, có ngày thì có đêm, có được thì có mất, có bình yên thì có bão tố. Nhưng sao trong tâm vẫn còn ấm ức khi đời bày vẽ cuộc chơi với những tiết diễn có đông thì không đoài, có nắng thì vắng mưa.
Nếu cứ vô tư nhìn những ngày tháng Ba này theo một cách lạc quan hơn, tức là, ta đang có đây một Tháng Ba với những màu hoa lá thắm tươi, với cảnh tượng đất trời đang vỡ òa khúc nhạc yêu thương từ bi. Thì chắc hẳn, ta sẽ thấy hết khó chịu với tiết trời ẩm ướt, chợt nắng chợt mưa như thế này. Mình tin rằng, khi đã biết được quy luật cho - nhận, tha thứ - hạnh phúc, các tình yêu có thể bao dung với bản thân mình, tha thứ cho bản thân mình, để rồi mà vượt qua phần thi khảo nghiệm khó nhất trong một đời người. Đó là đối mặt với bản thân mình, để biết được mình là ai, mình đang ở đâu - điều này Nhà Phật gọi là hướng nội, là Pháp bảo. Như là lời nhắn nhủ của mình qua đoạn kết của bài thơ “Có ai hẹn gì với Tháng Ba không?”:
Tháng Ba vô tư, tinh khiết, mát lành
Khiến Mùa Đông quên bỏ bùa xưa cũ
Cõi vô minh, biết ai người thiếu, đủ
Lục dục, thất tình, ai ngộ thì buông.
Thiên địa ngập tràn sắc sắc, không không
Tâm Pháp viên minh, diệu kỳ, đắc đủ
Chốn cũ an hòa, hoa người hội tụ
Hạo đãng ân lành, xuân tới thinh không…
Chợt như thấy có tri âm, tri kỷ bên mình. Chợt như được nhẹ nhàng qua lại giữa hai miền hư thực, để rồi biết được mình là ai, để có thể tự tin trả lời cho câu hỏi “Vì sao lại thế, hỏi vì sao lại thế? Sao không thế này mà lại là thế kia?”.
Mùa Xuân đang chín với lời hẹn hò thiên niên. Cảm ơn các tình yêu đã đồng cảm với mình, với một Tháng Ba trong lành, tinh khôi, để hoa và người sớm tụ lại, hoàn thành lời nguyện xưa.
Dù các tình yêu có hẹn hay không hẹn với Tháng Ba, nhưng mình tin rằng, một khi đã đặt tâm xuống, thì lòng sẽ nhẹ hơn, rồi ta sẽ thấy những ân lành từ thượng thiên rót xuống, và từ bi sẽ tấu khúc hoan ca, vang vang mãi tới tận thinh không…
Trần Huyền Tâm
(Tản mạn miền sương khói - Tản văn - NXB Hội Nhà văn 2019)