- Tản Văn
Lác
Thứ tư - 12/06/2024 08:51
(Ảnh: Lam Châu)
LÁC
(Nguyễn Linh Khiếu)
Cò Mắm trắng trẻo thư sinh thông minh tinh quái. Nó học rất giỏi nhưng lại chuyên gây chuyện trong lớp. Lớp đang học thầy Thỏn gọi: Anh Mắm. Nó đứng bật dậy láu táu: Em thưa thầy. Thầy hỏi: Thưa gì. Có biết tại sao tôi gọi không. Nó ngắc ngứ. Thầy dồn: Có biết không. Nó lí nhí: Thưa thầy buồn ngủ em ngáp ạ. Thầy nói: Ngáp. Nó cúi đầu lí nhí: Em xin lỗi thầy.
Thấy nó ngoan ngoãn thầy đắc ý lắm. Thầy giảng cho cả lớp nghe ngáp là trạng thái bình thường của cơ thể. Ai cũng ngáp. Vì vậy khi ngáp phải cố nén để không thành tiếng. Phải lấy tay che miệng để ruồi muỗi không bay vào họng. Phải cúi thấp để không bắn nước bọt vào mặt người khác. Cả lớp ai cũng trố mắt ngưỡng mộ thầy.
Thầy quay lại: Anh Mắm khi ngáp có thấy tôi quay mặt về phía anh không. Mắm: Em thưa thầy có ạ. Thầy nói: Có thấy. Nó buột miệng: Vâng ạ. Đắc ý thầy gặng: Thấy sao lại ngoác miệng ngáp thế. Mắm nói: Thưa thầy em thấy mặt thầy quay về phía em. Em cứ tưởng thầy đang nhìn ra cửa lớp ạ. Thầy cau mày gắt: Anh nói sao. Tôi quay mặt về anh. Anh lại bảo tôi nhìn ra cửa lớp là sao. Nó run rẩy: Em xin lỗi thầy. Nó ngắc ngứ.
Chợt nhận ra điều gì. Thầy Thỏn trợn mắt mặt đỏ bừng. Cả lớp chết lặng. Ai cũng biết thầy Thỏn lác. Hai mắt thầy lúc nào cũng cãi nhau nên không nhìn thẳng bao giờ.
16. 3. 2017