- Tản Văn
Một thoáng mùa thu giữa tháng Tư (2)
Thứ bảy - 26/04/2025 19:45
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
MỘT THOÁNG MÙA THU GIỮA THÁNG TƯ ( II)
(Nguyễn Diệu Liên)
Tháng Tư – lẽ ra phải là thời điểm của cái nắng oi ả, của mùa hạ đang đến gần với những chùm phượng đỏ rực cháy trên sân trường, vậy mà bất chợt, gió heo may lại ghé qua, se se lạnh, như một người bạn cũ trở về giữa mùa xa lạ. Người ta ngỡ ngàng, ngẩng nhìn bầu trời, thấy nắng cũng trở nên dịu dàng, vàng ươm như giấc mơ ngủ quên giữa ký ức xa xăm.
Những hàng cây bên đường đột ngột trút lá. Không ồn ào, không vội vã, chỉ là những chiếc lá vàng rụng xuống, lặng lẽ như một lời thì thầm của thời gian. Thảm lá trải đầy mặt đất – mềm, vàng, và hoài niệm. Cứ ngỡ đâu đây là mùa thu, chứ không phải là tháng Tư đầy nắng. Nhưng thiên nhiên đôi khi cũng biết cách chơi vơi lòng người – bằng một chút chao nghiêng của gió, một chút đổi thay của lá – để ai đó giật mình, nhận ra nỗi nhớ chưa kịp gọi tên đã đầy trong mắt.
Tôi đứng giữa con đường vắng, nghe tiếng lá khô xào xạc dưới chân như tiếng thì thầm của những ngày cũ. Có một chút gì đó chạm nhẹ vào lòng – có thể là ký ức của một mùa thu năm nào, khi tay còn nắm một bàn tay thân quen, khi trái tim còn chưa sợ những chia xa. Giờ đây, giữa mùa lá đổ trái mùa, tôi bỗng thấy mình nhỏ lại trong khoảng trời vàng vọt, thấy những điều xưa cũ ùa về, nặng trĩu mà nhẹ tênh.
Một thoáng thu giữa tháng Tư – là món quà dịu dàng của tạo hóa hay là lời nhắn gửi của thời gian? Không ai biết. Chỉ biết rằng, giữa cuộc sống đầy bộn bề, có một khoảnh khắc lặng yên như thế để lòng người chậm lại, để kịp hoài niệm, kịp nhớ – và kịp quên.