• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Những tháng ngày năm ấy ta đã cười thật tươi

Thứ tư - 28/05/2025 12:44



(Ảnh: Pixaabay)


NHỮNG THÁNG NGÀY NĂM ẤY TA ĐÃ CƯỜI THẬT TƯƠI 

(Nguyễn Diệu Liên)

 

Những ngày cuối cùng của năm học, khi tiếng trống trường không còn vang lên theo nhịp học hành nghiêm túc mà đã nhuốm màu của chia ly, cũng là lúc học trò rộn ràng với những trò nghịch ngợm rất riêng – những trò chỉ có thể xảy ra một lần trong đời, và mãi mãi trở thành ký ức không thể quên.

 

Sân trường rộn tiếng cười khi những quả bóng nước lén lút chuẩn bị từ buổi sáng sớm bắt đầu tung bay. Áo ai vừa khô đó, thoáng chốc đã ướt đẫm dưới những “cơn mưa nhân tạo” đầy tiếng cười và la hét. Nhưng chẳng ai giận ai, vì tất cả đều hiểu, những giây phút ấy sẽ không còn nữa trong cuộc đời.

 

Những chiếc áo trắng – biểu tượng của một thời học trò – không còn trắng tinh khôi nữa. Chúng được vẽ, được viết, được ký bởi hàng chục nét bút nguệch ngoạc, những lời chúc vụng về, những cái tên được in đậm, những trái tim lồng vào nhau. Có người còn dí tay vào mực rồi in nguyên bàn tay lên lưng bạn – một cách lưu dấu “ta đã từng bên nhau” đầy ngộ nghĩnh.

 

Nét chữ nguệch ngoạc: “Chúc mày sau này thành công nhé!”, “Mãi là bạn tốt nha!”, hay đơn giản chỉ là cái tên được ký thật to cùng một trái tim – tất cả như những lời gửi gắm cuối cùng, những cái ôm qua trang giấy vải trước khi mỗi người rẽ về một hướng.

 

Giữa những trò nghịch ngợm ấy là một nỗi buồn len lỏi, không ai nói ra nhưng ai cũng cảm nhận được. Chia tay. Hai tiếng tưởng nhẹ nhàng mà nặng lòng biết bao. Rồi sẽ không còn những buổi sáng vội vàng chạy vào lớp, không còn những tiết học vừa nghe giảng vừa thì thầm chuyện riêng, không còn ánh mắt thầy cô nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương.

 

Tuổi học trò sắp khép lại. Một cánh cửa đóng lại, mở ra cánh cửa khác – cánh cửa của đời người, của những lo toan, của lựa chọn, và của trưởng thành. Nhưng ở nơi sâu thẳm trong tim, ai cũng mong được một lần quay lại, được sống lại những tháng năm vô lo ấy, được nghe tiếng giảng bài thân thuộc, được cười vang cùng lũ bạn dưới gốc phượng già.

 

Chúng tôi chia tay nhau bằng những cái ôm vội, những dòng lưu bút viết trong nước mắt và nụ cười. Mỗi trò nghịch ngợm hôm nay, dù ngốc nghếch, vụng về, nhưng sẽ là ký ức suốt đời mang theo – như một phần của thanh xuân không thể quay trở lại.

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.