- Tản Văn
Nơi da diết những tầng xanh
Thứ sáu - 24/01/2020 22:21
Chưa bao giờ thấy tha thiết với màu xanh đến thế!
Trở về từ màu vàng diệu vợi của mùa thu phương Bắc, mang trong lòng những lộng lẫy hút hồn, nhưng rồi khoảnh khắc ấy cũng lung linh khép lại.
Dịu lành là màu xanh, mênh mang, bất diệt. Xanh trời, xanh biển, xanh cây. Cảm giác thanh bình và an tâm. Cảm giác tin cậy và hy vọng.
Đó là cảm giác sáng nay khi lại bước chân trên sóng xanh. Một mặt biển ăm ắp xanh, vời vợi xanh, nao nức xanh, thăm thẳm xanh. Bao nhiêu cung bậc xanh, tầng tầng xanh, những màu xanh xếp bên nhau, gối lên nhau, gợi đến mênh mang.
Màu xanh bình an. Nhất là khi dõi theo bản đồ ô nhiễm môi trường toàn cầu, thấy nhức nhối những ô đỏ trên toàn lãnh thổ Việt Nam thì chỉ có hai chấm xanh nhỏ tí, mà mát trong lòng, mà yên trong dạ, đó là Đảo Phú Quốc và Côn Đảo.
Muốn giang tay ôm ấp, che chắn cho hòn đảo nhỏ, để mãi thấy nó là một chấm xanh trên bản đồ môi trường.
Tháng trước, mình đã ngỡ ngàng trước vẻ đẹp bất ngờ khi bất ngờ nhìn thấy một vệt hồng rực rỡ ngay bên mép nước Salinda. Ngỡ một dải mây hồng in bóng xuống. Hoá ra, đó là một đàn tép biển ( còn gọi là con moi hay con ruốc biển). Chúng dạt vào bờ trong vài phút. Rồi kéo nhau đi. Khách tây rối rít chụp hình. Bao nhiêu năm rồi họ không nhìn thấy biển sống như thế. Biển của những sinh vật nhỏ nhoi như thế.
Mấy hôm trước lại được tin lành: một đàn cá heo, con to, con nhỏ kéo nhau đến biển Phú Quốc. Cá heo tung tăng bơi lội, như đang đi biểu diễn. Hẳn chúng đang hạnh phúc lắm. Cá heo là loại động vật thông minh nhất, chúng chỉ tới những nơi biển trong sạch, an lành. Đàn cá nhảy nhót một hồi rồi kéo nhau đi. Mà để lại hân hoan niềm vui cho người dân đảo. Điềm lành. Biển vẫn sạch. Vẫn có thể sống bình an.
Lại muốn giang tay ôm đảo xanh vào lòng.
Bùi Thanh Huyền