- Tản Văn

Rắn đầu biếng học
Cuối năm 1970 khi ấy tôi 4 tuổi. Bố tôi sau một trận bệnh nặng(sau này khi học ngành Y tôi nghĩ đó là do viêm gan A, bố đi an dưỡng 2 tháng rồi nghỉ hưu sớm khi mới 57 tuổi.


Cò câm
Cò Câm cùng một lứa với Cò Bé. Không nói được nhưng nó rất sáng dạ nhanh trí. Không đi học nhưng đầu óc chẳng kém đứa nào. Trừ khi ở trường còn ở đâu có lũ trẻ là ở đó có Cò Câm. To con lớn tuổi hơn cả bọn nhưng Cò Câm


Cu Ti
Cu Ti kém Cò Bé một tuổi. Nó suốt ngày ở nhà Có Bé. Nhà nó nghèo lắm. Quanh năm nó chỉ mặc một cái áo ngắn bị dứt một ống tay và chiếc quần đùi rách tua rua.


Tuổi già là hạnh phúc
Hạnh phúc thực sự - như thường nói - là cả một hành trình, là cả con đường trải nghiệm - là từng giây phút sống trong hiện tại, là sự chuẩn bị cho những dự đoán tương lai và sau đó trở thành quá khứ.


Vịt bầu
Cò Bé nuôi một con vịt bầu. Lông trắng muốt. Đôi mắt tròn vo bao giờ cũng ngó nghiêng dò ý Cò Bé. Dáng nó bệ vệ đi lại lạch bạch ộ ệ rất ngộ nghĩnh.


Kè
Không ai biết Kè có từ bao giờ. Đó là một đầm nước sâu hun hút vắt ngang cánh đồng. Nước quanh năm xanh thăm thẳm không bao giờ cạn.


Họ nhà khoai chẳng ngứa cũng lăn tăn
Mỗi lần từ trường đại học về quê, tôi vẫn được mẹ nấu cho ăn những món ăn dân dã nhưng có lẽ tới tận bây giờ hương vị đồng quê của các món ăn thấm đẫm mồ hôi công sức của bố của mẹ
