- Tản Văn
Lấp lánh hồn thơ Việt trên sân ga Tokyo chiều cuối năm
Đã rất nhiều lần, khi xế nắng cuối một ngày thu, hay một sáng mùa đông trời mù bụi tuyết lất phất bay, cũng có thể là một trưa nắng đổ lửa giữa tháng bảy, trên quãng đường ra một nhà ga tàu điện,
Bất quá nhân gian
Cho dù lòng có bao dung độ lượng với mọi thứ Thì biết đến khi nào mới hết bị tổn thương Dù muốn giữ cho mọi thứ được ôn hòa Thì tủi buồn biết bao giờ mới vơi Bạn thì quá tốt bụng và thật thà
Quanh ta luôn có rất nhiều dấu chân
Sáng nay nhìn thấy báo 9 độ, đấy là Hà Nội. Thấy bảo miền núi tiếp tục lạnh sâu, sương giá vẫn tiếp tục đóng băng. Cả một vùng trắng xóa, không chim muông, không trâu bò.
Đông về
Đông về, se sẽ và chầm chậm nhưng đủ ngấm vào hồn người những lắng sâu, đủ để người ta nhớ lại những mùa đông đã xa lắm, những mùa đông chỉ còn trong hoài niệm…
Tản mạn đêm trở gió
Thế là đã qua một đợt nắng nghịch mùa. Giờ đây làng quê nghiêng mình trong đêm trở gió. Buổi chiều hôm trước bầu trời lênh láng màu mỡ gà, mặt trời đỏ rực hắt lên những tia nắng chói,
Bông mào gà
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô.
Hoa xưa tặng thầy cô
Buổi sáng của một ngày tháng 11, nắng vẫn vàng nhạt và cái lạnh chỉ vừa se se, dìu dịu, mênh mang ... Tôi lại nhớ ngày xưa, khi tôi còn là một đứa học trò nhỏ ở thôn quê, vào cái thời mà cha mẹ nhiều khi còn muốn con bỏ học để đỡ đần việc đồng áng.