- Tản Văn

An nhiên như dòng nước chảy
Có một đứa em bảo tôi rằng: Sao em thấy chị chẳng mấy khi buồn? Tôi nói với nó: Cứ bình thản như dòng nước chảy, như mây trời trôi em nhé! Nó trách tôi: Chị dạo này văn quá, em ngại nghĩ lắm! À! Vậy chị nói thế này cho nó đời hơn một chút: Cứ bình thản mà bước, đơn giản mà sống thôi em nhé!


Đường đi của con người
Đường con người đi vốn tốt lành. So với từ "vĩnh viễn", nói "dài lâu" nghe vẫn tình hơn. "Dài lâu" đó dù chưa biết là dài bao nhiêu. Nhưng chắc chắn, nó gói gọn hết đời của ta.


Hạ ơi!
Trời vẫn lạnh dù đã là mùa xuân… Đáng lẽ ra, khi xuân về, những cơn gió se lạnh phải nhường chỗ cho chút ấm áp của nắng mai, cho không khí dễ chịu và những chồi non đâm chồi mạnh mẽ. Vậy mà, năm nay, cái lạnh cứ mãi vương vấn, kéo dài đến mức lòng người


Khi yêu rồi chia tay
Yêu rồi chia tay, nhẹ thì buồn, nặng thì hẳn là đau lòng lắm. Kể cả khi nói to rằng "tôi ổn" thì đấy cũng chỉ là cố giấu những tan nát, sụp đổ bên trong, và những vết thương ấy còn lâu mới lành lại. Bên nào yêu nhiều thì đau nhiều hơn, lâu quên hơn.


Cái lá rụng từ đâu?
Đêm qua, mình nằm mơ gặp Phật. Mình hỏi: Bạch Phật, có phải chiếc lá rụng từ vô minh? Phật thoáng ngạc nhiên và nhìn mình, cười hiền từ, rồi bảo: có con vô minh thì có. Cái lá nó rụng từ cái cây của nó thôi. Còn muốn nói theo Chánh Pháp thì phải nói là "chiếc lá rụng từ vô thường" mới đúng.


Mưa phùn gió bấc tái tê
Những ngày mưa phùn gió bấc mang theo cái rét ngọt lùa qua từng ngõ nhỏ, len lỏi vào từng kẽ áo, khiến lòng người không khỏi se sắt. Trời xám xịt, mưa bụi giăng giăng như một lớp màn mỏng phủ lên phố phường, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, bảng lảng.


Mài dao
Một lần đến thăm lò rèn dao của người Mông ở bản San Thàng Lai Châu. Mình thật ấn tượng với những chiếc giá treo đặc kín dao. Dao đủ kích cỡ kiểu dáng thể loại. Đủ loại để chặt chém băm thái đâm cắt gọt.
