• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Tâm sự cơi trầu

Thứ năm - 27/02/2020 21:57

 
Lướt qua tâm sự của các tình yêu thuộc phái “sâu sắc như cơi đựng trầu” sau ngày Valentine 14/2, tự nhiên thấy không còn cảm giác trống trải vì phát hiện mình có nhiều đồng minh. Có bạn đang tâm tư vì mình “va” vào mấy người mà chẳng được bông hoa nào. Có bạn thì phát sốt vì được con gái yêu tặng cho mấy viên sô-cô-la hạ từ ban thờ xuống sau ngày rằm. Có bạn tự mình đi mua hoa về cắm, lòng vẫn vui với niềm tự hào là lọ hoa của ngày “không va” do tự mình chế ra sao mà có hồn đến thế…. Ôi các tình yêu của tôi, yêu quá cơ!
 
Đi làm về rất muộn. Lái xe trong cái tĩnh lặng của con đường ven hồ, tự nhiên thấy lòng mình mềm đi, sống trong cảm giác nhớ nhung, giữa không gian xung quanh thật cô quạnh, thật khó tả. Lại nghĩ lang thang và “va” vào bài thơ “Núi và Mưa” mà mình mới viết. Thấy nao nao. Gửi cho Anh đọc, với lời chúc ngủ ngon nhé (chả hiểu tình yêu của mình có ngủ ngon như lời chúc của mình không). Rồi quay lại với thơ cho ngu ngơ một chút.
 
Bài thơ ngắn này là tâm sự của Mưa nhưng lại có tiêu đề là “Núi và Mưa”. Chỉ có mấy câu thơ thôi, nhưng người đọc có thể tưởng tượng ra cái “khối ân tình” của hai sinh mạng này. Là Mưa vừa trải qua chuyện gì đó nặng nề lắm, vất vả lắm. Cái vùng mây lạnh và tối đã cướp hết sinh lực của nó. Nó mệt mỏi. Nó muốn dựa vào Núi. Nó mong chờ được dựa vào một bờ vai êm, để quên đi cái cảm giác bải hoải rã rời. Nhưng cái nó không biết trước được là vai của Núi rất thô, rất ráp - các vách đá thì bao giờ mà chả thế. Nhìn thì lành mà có khi lại dữ. Ai cũng hiểu, chỉ có Mưa không hiểu. Nên cuối cùng, nó bị vỡ tan tành, bị đớn đau. Tổn thương rồi đấy.
 
Nhưng rồi, đã có một cái kết có hậu. Núi an nhiên đúng như lời bàn của Khổng Tử. Biết là mình không thể mang lại cho Mưa một bờ vai êm như mong đợi, nó vẫn khom mình che chắn cho Mưa, làm mọi việc có thể để Mưa tụ lại thành một dòng, chảy xuôi xuống, cho Mưa trở về đúng cái thế tự tại của Nước. Ngay ngắn rồi đây! Qua bao ghềnh thác chơi vơi, cuối cùng, những giọt nước mưa đã tụ lại dưới chân núi thành một hồ nước lặng trong. Cảm giác thật bình yên.
 
Yêu lắm những hạt Mưa. Yêu lắm cái gồ ghề nhưng chân tình của Núi. Yêu lắm những người sống chậm, được chiêm nghiệm cuộc sống, chiêm nghiệm cái an nhiên của Núi, cái tự tại bao dung của Nước. Lại nhớ Khổng Tử. Lại nhớ lời nhận xét của một người bạn: Muốn cảm được cái hay của thơ, cái thâm sâu của từng lời từng ý, muốn hiểu được ý của tác giả, cần phải đọc chậm thôi. Đọc nhanh quá thì như cơn mưa bóng mây, chưa đủ ướt mái tóc phong trần.
 
Núi và mưa
 
Núi ơi!
Cho mưa dựa đầu vào vai núi
Mưa vừa thoát khỏi vùng mây lạnh, tối
Nên chỉ mong chờ một bờ vai êm.
Mưa không biết rằng núi rất an nhiên
Nhưng vách đá chênh vênh, gồ ghề, thô ráp
Mưa ngu ngơ,
mưa nhiệt thành,
khao khát,
Mưa vỡ tan tành
trước ghềnh đá...
đớn đau.
Một khối ân tình
núi trước mưa sau.
Nghiêng vai đón mưa,
núi khom mình che chắn
Mưa dẫu vỡ
vẫn một dòng khơi nắn
Dưới chân núi yên bình
một hồ nước lặng trong...

Từ khóa: có bạn

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.