- Tản Văn
Tạp cảm chiều Vu Lan
Chủ nhật - 28/07/2024 16:30
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
TẠP CẢM CHIỀU VU LAN
(Lê Kim Thương)
Lễ Vu Lan năm 2022…
Chiều nay, mở điện thoại xem lại những hình ảnh của đại gia đình mình, con lại thấy nhớ bố vô cùng! Con mới hiểu. Có những thứ thời gian đã qua đi là vĩnh viễn mất đi... Ở lại, có chăng, chỉ còn là những ký ức và hoài niệm...! Với con, Bố là hoài niệm, là khoảng trời ký ức đẹp đẽ và ấm áp.
Chiều nay, con lại ngược thời gian, thả mình trôi về vùng kỷ niệm mà ở đó có Bố.
...
Chiều cuối năm Ất Mùi (2015) tại bệnh viện Đa Khoa tỉnh, khu điều trị dành riêng cho bệnh nhân K giai đoạn cuối
Sau chuỗi ngày lặn lội về viện chăm sóc Bố, vì yêu cầu công việc, con phải quay lên đơn vị để thực hiện nhiệm vụ.
Sức khỏe của Bố đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn rất yếu. Cơ thể Bố gầy rộc vì bạo bệnh, hơi thở gắng sức, chỉ duy có đôi mắt vẫn đầy nghị lực và vẫn giữ nguyên vẻ ấm áp yêu thương khi nhìn con.
Bố ngồi đó, trên giường bệnh, tựa lưng vào chiếc chăn, thở dốc. Con bần thần đứng lặng, nhìn Bố tròng trành như ngọn đèn trước bão khiến lòng con xót xa. Con thầm ước, giá có thể san sẻ đau đớn của Bố sang cho con gánh bớt.
Đành lòng chào tạm biệt Bố và các bác bệnh nhân trong phòng bệnh, con xốc balo lên vai...
Ngoài kia, chiều đã muộn...!
Trời mùa đông làm cho không gian dường như đi vào tối nhanh hơn. Cái rét mùa đông cũng chẳng chịu vừa, cứ như cắt vào da thịt, khiến cho con người ta phải lạnh buốt mới hả lòng.
Bố nhắc con khoác thêm áo ấm để đi đường kẻo lạnh. Bố vẫn luôn là thế, luôn lo lắng cho mọi người, luôn chu đáo, quan tâm, bảo vệ, chở che tất thảy. Nhưng tự con biết, cái lạnh bên ngoài đâu bằng cái buốt giá đang chiếm hữu trong lòng con khi đó. Dù có mặc bao nhiêu lần áo ấm cũng không sưởi được nỗi buồn đang đông cứng đè nặng trong lòng con. Chân con níu lại như chẳng muốn rời đi. Cảm xúc trong con những ngày đó chẳng thể diễn tả được. Chỉ có ai đã sống trong những thời khắc và hoàn cảnh đó mới thấu hiểu…
Bao trùm lên khu điều trị dành riêng cho bệnh nhân K giai đoạn cuối nơi đây là ranh giới mong manh của sự sống, là hàng giờ cật lực đấu trí của cả người nhà và bác sĩ để giành giật sự sống cho bệnh nhân từ tay tử thần, là bao gương mặt người bơ phờ vô vọng, là những cái lắc đầu bất lực của bác sĩ, là gặp mặt lần cuối, là nước mắt tiễn đưa… Mới thấy thời gian từng khắc, từng khắc, trôi qua nơi đây trân quý vô cùng.
Con luôn hình dung và lo sợ rằng mỗi lần tạm biệt Bố như thế này sẽ là lần chia tay mãi mãi... Con luôn thường trực trong lòng một nỗi sợ hãi rằng - đó là lần cuối con được nhìn thấy Bố. Lần sau... biết đâu... khi con quay về, sẽ không còn được thấy Bố mở mắt nhìn con trìu mến như thế nữa…
Vậy nên mỗi lần phải tạm biệt Bố để quay lên đơn vị, Bố đều nhắc con đi cho sớm, bởi lần nào con về đến đơn vị thì cũng đã quá khuya, thành phố của con đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lần nào cũng vậy, con đều cố tình đi vào cuối mỗi buổi chiều, khi mà những chuyến xe cuối cùng trong ngày rời thành phố lầm lụi xuất bến, con mới tất tả vội vã ra đi cho kịp chuyến xe mình.!
Chỉ vì con cứ nấn ná... chỉ vì con cứ cố gắng… con muốn tận dụng khoảng thời gian còn lại trong ngày để có thể được ở gần bên Bố thêm chút nữa!
Chiều cuối đông, hành lang bệnh viện hun hút gió, những khuôn mặt người nhà bệnh nhân nhợt nhạt vì cái lạnh và phủ lên họ một nỗi buồn bệnh tật, cơm áo, gạo tiền, những lo lắng khiến họ càng thêm khắc khổ. Không gian chiều đông ấy như chùng xuống khiến lòng con bất giác rưng rưng. Con tự dưng thấy thèm một bữa cơm chiều đơn sơ bên gia đình ấm áp, có giọng đùa dí dỏm của Bố pha trò kể chuyện, khi ấy Bố thật khỏe mạnh, tiếng cười hào sảng chứ không phải là Bố với hình hài người bệnh gầy rộc như bây giờ. Bố bây giờ cũng chẳng ăn được gì nhiều, mỗi lần ăn uống cũng thật khó khăn cho dù con đã cố gắng tự tay nấu những món Bố thích. Khi con nấu xong rồi, ai nếm thử cũng khen rất ngon, nhưng căn bệnh quái ác đã khiến Bố không còn vị giác. Bố cũng chỉ khó nhọc, cố ăn được một chút như chiều lòng con.
Cơn gió đông thổi ngược hướng, quất vào mặt con lạnh giá, hất cả chiếc mũ trùm đầu ra phía sau khiến con chợt bừng tỉnh. Đầu con lại vang lên câu nói như nhắc nhở "lời yêu thương với cha mẹ, xin hãy nói cho họ nghe khi họ còn có thể nghe được". Như một sự thúc giục trong lòng… biết đâu... biết đâu sẽ chẳng bao giờ con còn có cơ hội để nói cho Bố nghe được nữa. Vì biết đâu lúc đó... con có gào to cách mấy thì chắc gì Bố còn nghe được lời con…
Con quả quyết quay lại, vai vẫn khoác balo, con chạy ào vào phòng bệnh, sà vào lòng Bố như đứa trẻ. Con vòng tay ôm lấy bố như chỉ sợ con lỏng tay một chút, Bố sẽ tuột mất khỏi vòng tay con, trước sự ngơ ngác của mọi người trong phòng bệnh. Họ có vẻ lạ lẫm, vì nó khác hẳn với dáng vẻ cô Đại úy cứng cỏi thường ngày của con. Giây phút ấy con đã để sang bên mọi tước hiệu, con dụi đầu vào lòng Bố tìm hơi ấm, con muốn Bố cảm nhận được tình Phụ Tử sâu sắc thiêng liêng con dành cho Bố. Ngực bố trước kia đầy đặn là thế, căn bệnh quái ác đã rút hết sức lực của Bố, giờ thì con cảm nhận rõ sự gồ ghề vì mấy cái xương cứ tranh nhau xếp hàng đòi đứng phía trước. Có hề gì, với con, đó vẫn là nơi ấm áp và êm đềm nhất...Con để mình tự do quay về tuổi ấu thơ, thành bé con của Bố ngày nào, lẽo đẽo theo chân Bố vào đọc sách trong Thư viện yên bình của thành phố. Cuối tuần lại lang thang cả buổi cùng Bố vào vườn hoa nơi đầu phố Quang Trung, hai bố con hí hoáy với chiếc máy ảnh trong tay. Nắng xuân thật ấm áp, con thích thú đùa giỡn với một vườn hoa cúc, cẩm chướng, hoa bướm đủ sắc màu sặc sỡ đung đưa trong gió, rồi cười tít mắt, lúc lại nghiêm chỉnh ngồi im làm mẫu để Bố chụp ảnh cho. Bố dạy con chụp ảnh, cầm tay hướng dẫn con cách lấy khuôn hình, cách chụp bức ảnh căn chỉnh làm sao cho đẹp, cho sắc nét. Bố dạy con cách viết một bài báo, dạy con học Tam Thiên Tự, dạy con cách cảm thụ những ca từ đẹp đẽ và bay bổng trong bài hát, trong những áng thơ văn, những câu chèo cổ...Bố trang bị cho con một tâm hồn tinh tế và đẹp đẽ để con bước vào đời. Bố dạy con làm người với tấm lòng Nhân, như Bố đã từng đối đãi nhân hậu bao dung với biết bao mảnh đời nghèo khó mà con biết…
Con dụi đầu vào lòng Bố, cố tìm một chút hơi ấm thân thuộc còn sót lại nơi thân hình gầy rộc của Bố và để Bố cảm nhận được rằng con yêu Bố rất nhiều. Vì con sợ, lời yêu thương từ tận đáy lòng con nếu như không nói ra hôm nay thì biết đâu sẽ lại muộn mất... Giây phút ấy, cô quân nhân can trường, mái tóc đã điểm sợi bạc, đã đi qua nửa đời người với bao thăng trầm như con, vẫn không nén được xúc động... Con như một đứa trẻ ngủ mơ, sà vào lòng Bố, để được Bố xoa đầu như lúc còn thơ bé. Con cố tìm một chút hơi ấm của Bố. Chiếc áo Bố mặc đã đượm mùi của Bố lẫn mùi thuốc bệnh viện nồng nồng hắc hắc, nhưng con vẫn thấy thân thương. Môi con mặn mặn... con thì thào đủ để Bố nghe được " Con yêu Bố nhiều lắm" con nhắc đi nhắc lại như sợ Bố chưa nghe được trọn vẹn lời con nói. Bố khó nhọc đưa đôi tay gầy guộc xoa đầu con, vỗ vỗ nhẹ vào lưng con như thấu hiểu… Con nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng để cảm được thật rõ mùi hơi ấm thân thuộc nồng nồng của Bố, để lưu lại cho mình hơi ấm thân thương ấy nếu lỡ một mai không còn... rồi gạt nước mắt, con vội vã rời đi trong chiều chạng vạng....!!!
Giờ con mới hiểu…
Có những thứ thời gian đã qua đi là vĩnh viễn mất đi... Ở lại, có chăng... chỉ còn là những nhớ thương, những ký ức và hoài niệm.!
.........
Nơi xa ấy chẳng còn những đau đớn, Bố hãy yên nghỉ nhé...!
Nếu nhớ con, xin Bố hãy về trong những giấc mơ con
22/7/2022
Lê Kim Thương