- Thể ký
Mưa Tháng Mười
Thứ tư - 26/10/2022 15:42
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
MƯA THÁNG MƯỜI
(Trần Anh Chiến)
Mưa liên tục gần cả tuần. Sân Ký túc ngập tới đầu gối. Chả buồn đi ra cổng để nhâm nhi chút gì đó cho đỡ nhàn. Sáng nay dân ngoại trú xuống báo tin: Nhiều nơi ở Hà Nội bị ngập, đoạn Đuôi Cá suýt nữa xe buýt không qua được.
[Kể ra cũng lạ, tên trường là Đại học Pháp lý Hà Nội mà lại học tận Quán Gánh của huyện Thường Tín (Hà Tây). Chắc đây là điềm báo có ngày Hà Tây sẽ trở thành "Hà Nội 2"!!!].
Có tay trong phòng nhìn tôi cười bảo: "Phen này thì chú mày hết lang thang nhé. Thôi, ra "cắm" em Hường mấy lạng chả cá rồi "ghi" ông Thành chai cuốc lủi nữa là êm một chiều thứ bảy mưa rơi". Ô hay, đúng là chưa quán triệt nổi cái cốt lõi từ cụ Nguyễn Tuân. Đi là để biết được cái mới lạ, cái hay ho mà ta chưa biết. Cái "xê dịch" của Cụ đến những năm 10 của thế kỷ XXI thì được bọn con cháu chúng ta gọi là "đi phượt" đấy. Với tôi thì đạp xe lên Hà Nội vào mỗi chiều thứ 7 đã trở thành thông lệ. Cái hay ho, mới lạ lần này chính là được lội bì bõm giữa đường phố Hà Nội trong không khí rộn ràng kỷ niệm 30 năm ngày Giải phóng Thủ đô. Nếu bỏ lỡ dịp này thì phải đợi sang thế kỷ sau mới được ngắm "sông phố" Thủ đô mỗi khi mưa rớt.
Thế là lên xe thôi. Nhưng đến ga Văn Điển tự dưng lại rẽ trái theo lối Hà Đông. Đến gần Cầu Bươu thì đường ngập quá đầu gối. Quàng chiếc quần dài lên cổ, xe đạp vác vai, cứ thế mà lội. Tay bơi sông Ngàn Phố đã bao phen vượt sóng để vớt củi lụt thì ngán gì nước ruộng chốn Thủ đô!. Lại tắt qua ĐH Quân y là tiến đến Mễ Trì. Vườn hoa nhỏ ngay cổng không sao nhưng mấy sân trong thì mênh mông nước. "Ba chàng ngự lâm" đang xo ro cố thủ ở hành lang c1 vừa "ngắm sông nhớ em buồn đến khóc" thì tôi đạp ào tới. Như có được viện binh, ba chàng lội thẳng qua quán chị Tuyết vừa di tản đến hành lang của giảng đường Khoa Văn. (Nghe thì sang nhưng chỉ là một dãy nhà cấp bốn cũ kỹ). Vẫn nước chè chén đỏ sậm, vẫn thuốc lá đá thuốc lào; thêm mấy cái kẹo gôm bạc hà cho ấm tình đồng đội. Tiết trời cuối Thu se se. Bỗng Thái Sinh nói một cách trang nghiêm và dứt khoát: "Trời mưa, đói. Ta phải ăn 4 thằng 4 vé cho đàng hoàng". Ấy là nó nói vậy thôi chứ đâu chỉ trời mưa, ngày nắng thì bọn tôi vẫn đói như thường!!! Mấu chốt là ở chỗ 4 thằng ăn 4 vé thì mới đàng hoàng. Nếu chỉ có 3 vé thì phải tăm cho được 2 nàng ghép vào cho đủ mâm 5. Lấy cơm ra là 4 thằng cứ ngồi vào ăn một cách tự nhiên (như điên vào nhà bếp). Các nàng vẫn hiểu được vấn đề xảy ra nhưng coi như chuyện thường. Đấy là đức hy sinh của người phụ nữ Việt Nam. Chả thế mà dân ta dùng hình ảnh phụ nữ để chỉ Bồ Tát, mặc dù đó là nhân vật không giới tính.
Phải nói rõ hơn về Thái Sinh một chút. Ngay từ hồi cấp 3 nó đã tỏ ra là tên khéo tay nhất lớp. Nó mà đóng sổ tay thì miễn chê, cuốn nào gáy cũng chắc nịch, ba cạnh xén phẳng lỳ như máy. Lên Tổng hợp nó lại tiếp tục phát huy cái hoa tay trời phú vào việc "cải tử hoàn sinh" cho mấy tờ vé ăn. Những tấm vé ăn vì lý do nào đó mà không được dùng nhưng vẫn được nó giữ lại phòng khi hữu sự. Chỉ cần lấy lưỡi lam cạo con số lỗi thời, cắt từ sách một con số phù hợp với thì hiện tại rồi dán lên. Quy trình là vậy, nhưng thành bại là ở người thực hiện. Với Thái Sinh thì khỏi lo. Không lo mà lại no mới tài!
Cơm chiều xong thì tôi và Hắn lại "Sư phạm thẳng tiến". Đường Nguyễn Trãi rợp. Cờ và biểu ngữ. Những chiếc loa phóng thanh liên tục hát bài "Trùng trùng quân đi như sóng". Đến Cao Xà Lá thì bắt đầu ngập. Cứ xắn quần lên đi tiếp. Nhưng gần Ngã Tư Sở thì sâu quá. Hắn mặc quần bò nên không xắn cao được. Mà đứng giữa đường ngập nước để cởi quần dài thì thế nào cũng ướt hết. Lại khổ nỗi, không thể mặc quần ướt mà dạo chơi cùng nàng được. Tôi nhanh trí chỉ tay về phía cột điện (của tàu điện). Thế là Hắn trèo lên. Tôi đứng dưới ra sức kéo từng ống quần bò xuống. Thế là Hắn lại quàng lên cổ và gào lên: "Chúng ta bơi như rô, chúng ta bơi như trê, trên phố phường Hà Nội..."
Đi vào trong cổng Sư phạm khoảng 100 mét thì cũng bị ngập. Lệ thường thì Ký túc Sư phạm rất nhộn nhịp mỗi chiều thứ 7 nhưng bữa nay vắng hẳn. Thế mới biết thiên hạ lắm thằng bốc phét. Cứ luôn mồm "vì em, anh sẵn sàng trèo đèo lội suối". Thế mà chỉ vài đoạn đường ngập đã vội để các nàng cô đơn nơi ốc đảo. Thà cứ nhận quách là anh không biết bơi cho rảnh nợ!!! Không cần nói ra nhưng tôi biết Hắn đang thầm kiêu hãnh về hành động quả cảm của mình. Vào đến khu Ký túc thì hết ngập, cũng là khi tôi và Hắn chia làm 2 ngả. Hắn đến tìm người con gái quê lúa đang học khoa Văn. [Chàng và nàng gặp nhau trong một cuộc Hội thảo về thơ của Trường Sư phạm. Hôm đó trời mưa. Không nắng mà Hắn cứ say. Một năm rồi, đã nhiều lần hò hẹn. Nhưng vẫn còn "khoảng cách" lắm!]. Còn tôi thì trước hết phải lên phòng thằng Cường để gửi xe và báo chỗ ngủ. Cái thằng này lất bất nhưng có bà chị cùng lớp hay lắm. Hễ biết nó có bạn đến chơi là thể nào cũng mời bữa cơm sáng mà chị tự nấu. Được cái dãy Ký túc của Khoa Sử ở vị trí trung tâm nên rất tiện. Nhưng trước khi chia tay thì tôi và Hắn cũng phải chia số thuốc lá. Thường là tôi nhường Hắn số nhiều. Bởi mỗi khi cần "thay cho lời muốn nói" là Hắn đốt thuốc liên tục. Hết điếu này đến điếu khác, cứ đầu đuôi nối nhau. Kiểu đốt này thì đến 35 năm sau cũng không cai thuốc được.
Tối nay mấy chỗ quen của tôi đi vắng, đành ghé quán nước để giết thời gian. Bình thường Hắn cũng "đi dạo" gần 2 tiếng. Thế mà tối nay chưa đầy một tiếng đã thấy Hắn xuất hiện. Với bộ mặt thật nghiêm trọng, Hắn vuông thõng một từ: "Về!". Tôi không hiểu lành dữ ra sao, chỉ biết đi lấy xe. Cũng không kịp tiếc rẻ bữa cơm sáng của chị Lan.
Chẳng nói chẳng rằng, Hắn giằng lấy xe rồi nhảy phốc lên. Tôi vội nhảy theo. Hắn cắm cổ đạp vù vù. Tôi cũng lặng im. Chắc Hắn vừa bị một cú sốc. Biết làm sao mà chia sẻ đây?!!! Đang mông lung thì bỗng "rầm" một cái, tôi rơi phịch xuống đất, mông đau nhói. Phía trước, Hắn đang nằm cùng chiếc xe. Sau khi hoàn hồn, kéo xe vào lề đường và ngồi xuống gờ bê tông ngăn cách với đường tàu điện. Đây là Chợ Xanh. Chỉ tại con chó tạt ngang. Dưới ánh điện lờ mờ, tôi chợt nhận ra cái đầu gối phải của Hắn thủng một miếng to như lòng bàn tay, máu tứa ra. Chắc phải "cày" mạnh lắm thì mới rách cả quần bò lẫn đầu gối. Tôi động viên: "Tao cũng bị một lần rồi, đau lắm. Nhưng chỉ một tuần là khỏi thôi. Để tao đèo!". Hắn vẫn không thèm để ý mà cứ nhìn trân trân vào đầu gối. À, đúng rồi! Không phải là đầu gối. Nó sẽ khắc lành. Nhưng chiếc quần bò thì làm sao tự lành được. Tôi lựa lời an ủi: "May nó rách chỗ đầu gối. Mai ta đắp cho nó miếng da hình trái tim. Đang mốt đấy!". Vẫn trân trân bất động. Tôi bắt đầu hoang mang và đầy thương cảm. Bất chợt Hắn ngước lên bầu trời sâu thẳm, giọng run run: "Tao . . . Tao vừa cầm tay nàng!".
Tôi trân trân nhìn vào đầu gối của Hắn, trong lòng đang len lén dâng lên một cảm giác như là . . . ganh tỵ!