• dau-title
  • Thể ký
  • cuoi-title

Nỗi buồn mang tên "giá như"

Thứ tư - 30/09/2020 09:00

 

Em là một cô gái không thật đẹp nhưng có duyên! Làn da không trắng nhưng có luôn hiện hữu trên môi một nụ cười tỏa nắng khoe hàm răng trắng đẹp mê hồn. Cặp mắt biết nói với hàng lông mi dài dù không chau chuốt nhưng cũng đủ để làm mê hoặc bao chàng trai vùng biển.

 

Là một người quen, tôi biết em do em thường đưa con đến khám bệnh.  Nếu gặp lần đầu có lẽ không ai nghĩ là em đã có 3 con. Con gái miền Biển mà có gì là lạ đâu.

 

Tới một ngày, có lẽ là khoảng năm 1996! Em bị sốt. Lúc đầu chỉ nghĩ là sốt thông thường hay sốt xuất huyết. Một tuần sốt vẫn không hết, lại đau hạ sườn phải! Ngày đó siêu âm không được thông dụng như bây giờ. Em được chuyển đi Nha Trang siêu âm và điều trị! Kết quả là có nhiều micro  áp xe trong gan. Thuốc điều trị thế nào trong đó không rõ nhưng em ổn định sau 2 tuần điều trị. Hai vợ chồng em ghé nhà cảm ơn . Mừng cho em hết bệnh lo cho gia đình và 3 đứa nhỏ. Nhưng trong thâm tâm tôi cứ có điều gì không được ổn lắm. Bởi vẻ mệt mỏi của em vẫn hiện lên trên khuôn mặt. Ba tháng sau, chồng em lên nhờ xem lại hồ sơ từ BV Chợ Rẫy về. Hình ảnh trên CT là những áp xe nhỏ trong não, em sốt liên tục liệt một bên và được bệnh viện trả về. Gia đình nhờ chăm cho em lúc cuối cùng cuộc đời.

 

Những ngày cuối cùng em vẫn sốt cao liên tục yếu liệt một bên người nhưng trị giác vẫn tỉnh táo. Tiêm thuốc hạ sốt cho em, em níu tay tôi thều thào trong làn nước mắt:

 

- Liệu em có sống được không anh? Anh cố gắng giúp em khỏe nhé! Để em lo cho mấy đứa nhỏ. Tội em lắm anh ơi.

 

Nén lòng tôi quay mặt đi rồi quay lại động viên:

 

- Em sẽ khỏi mà, cố gắng lên nhé!

- Em sẽ nghe anh! Em sẽ gắng sống

 

Rồi mọi chuyện qua mau, em ra đi khi còn quá trẻ vừa bước sang tuổi 27. Nỗi buồn của gia đình của mọi người thật không gì tả nổi. Người tiễn đưa em đi, nước mắt lưng tròng khi thương cho ba đứa trẻ con em lạc bầy bơ vơ mồ côi mẹ!

 

Bảy năm sau, dịch sán lá gan lớn lan rộng ở miền Trung Tây nguyên. Chúng tôi phải đi tập huấn và phải điều trị hàng trăm ca thành công, không có ca nào thất bại. Thật đơn giản, người bệnh hết sốt và khỏi hoàn toàn chỉ bằng hai lần uống thuốc trong một ngày! Kỳ diệu như thuốc tiên vậy!

 

Nhớ lại ca bệnh của Em ngày nào với hình ảnh siêu âm, xét nghiệm máu, và lâm sàng! ...

 

Có lẽ nào Em bị áp xe gan do sán lá không nhỉ. Sán từ gan lên não gây áp xe não gây liệt chi! Mà ngày đó chưa có ca nào, cũng chưa có huyết thanh chẩn đoán và cũng không có thuốc để chữa.

 

Chỉ là 4 viên Egateen thôi mà! Tiếc quá. Có lẽ đúng. Giá như em bị bệnh muộn lại một chút hoặc dịch sán lá gan tới sớm hơn một chút thì em đã được sống. Giá như! Câu hỏi đó cứ xoáy vào trong tôi cho tới tận bây giờ. Xót xa.

 

Chiều ! Những con sóng vẫn vỗ bờ da diết. Mưa ngâu lắc rắc vô tình. Ngoài kia , réo rắt tiếng Khánh Ly đang hát nhạc Trịnh! 

 

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai tôi về làm cát bụi

Ôi cát bụi mệt nhoài

Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi.

 

Tôi lặng người “hạt bụi nào hóa kiếp thân em, để một hôm em trở về cát bụi”. Em trở thành cát bụi từ bao năm rồi, nhưng ánh mắt van xin cầu cho được sống của em ngày nào cứ đeo đuổi tôi mãi! Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi trong tiềm thức  của tôi cho cả cuộc đời, lại lắng đọng nỗi buồn nghề nghiệp! Tiếng vọng của một kiếp người dù người đã về cùng cát bụi để lại trong tôi niềm day dứt không thể nguôi ngoai:

 

Giá như, giá như…

 

Lương Duyên Thắng


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.