- Trang thơ
Đừng nhầm lẫn
Bắt đầu quá coi trọng Ai đó trong đời mình Dường như bạn để mất Giá trị của riêng mình Trong cuộc sống người đó
Ngày em đến
Đà Nẵng ngày em đến Ríu ran tiếng nói cười Trắng xanh vàng tím đỏ Khua động bờ biển vui Nắng vẽ hình khuông nhạc Đan qua những hàng dừa
Miền phù hoa
Gặp nhau giữa chốn lao xao Người thì thâm thấp, người cao cao là... Vầng trăng lơ lửng trời xa Dễ gì với ánh trăng ngà làm riêng Trắng, xanh, vàng, đỏ đua chen
Không đề
Tôi đứng trên mảnh đất Phước Long Sáng mùa xuân xanh thắm Đất, trời tràn ngập nắng Gió trốn tìm trên những vườn cây Quê hương sáng nay Bình yên! Trong lành quá! Những đoàn người Xe nối nhau vội vã Tiếng còi nhà máy vang xa
Ánh mắt
Thiên Thể mênh mang, Kiếp người lang thang, Chín đại hành tinh Lầm lụi xoay quanh mình Ngàn triệu năm vẫn rượt đuổi mình Loay hoay những vòng xoay trong quỹ đạo luân hồi cô đơn, trống trải...
Tiếng kẹt cửa
Hoa hẹn mùa trăng vào đêm kẹt cửa Rón rén giật mình hơi ấm choàng vai Màn đêm xanh che ngượng nghịu ánh sao mai Không cất được tiếng bởi bờ vai ngăn hết
Hoa Dâu da
Bồng bềnh như những chùm mây Mùa hoa rụng, giống mưa bay trắng trời, Quả xanh chỉ có một thời Mà sao chua suốt một đời người ăn.