- Trang thơ

Trăng cô đơn
Trăng ơi! trăng mấy tuổi rồi... Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng? Trần gian bát ngát thênh thang, Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm... Trăng buông ánh sáng dịu êm, Bình yên gió gác trăng thềm dấu yêu! Nhưng đời trăng mãi cô liêu,


Giấc mơ hồng
Ta xa nhau đúng nửa vòng trái đất, Mà tâm hồn say ngây ngất hồn thơ...Mình thay nhau tìm kiếm những giấc mơ, Bởi hai đứa hai múi giờ trái ngược, Biết làm sao...thôi biết làm sao được..? Đành thả lòng theo dòng nước trôi xuôi,


Tìm về tuổi thơ
Ta lại trở về chốn xa xôi... Thắp sáng tin yêu của một thời Bạn cũ ngày nào trong thương nhớ, Quấn quýt bên nhau nở nụ cười... Kotam lưu luyến chiều mong đợi,


Nhớ ngày của Mẹ
Ngày của Mẹ* là hôm nay Lòng chẳng nhớ, bởi ta hay làng màng Đò quên bến hẹn sang ngang Cánh cò quên nắng dềnh dang về chiều Tuổi gần trăm, đã bao nhiêu


Niềm tin khi cất cánh bay
Anh đã bay lên mây cao Từ phía sau Người ta chỉ trỏ phẩm bình khôn dại Phải chăng họ muốn anh ở lại Cùng ra sức tranh khôn? Anh đã có một chuyến bay không hạ cánh


Lễ
Truyện rằng khi lấy được kinh Vượt sông bị ướt nên đành đem phơi Thầy trò Tam Tạng rụng rời Kinh không có chữ, mọi người nhìn nhau Lại qua sông, lại thỉnh cầu


Ôm cây đợi thỏ
Có một người nước Tống Đang ở dưới ruộng cày Thì thấy một con Thỏ Chạy đâm vào gốc cây. Chắc Thỏ sợ ai đuổi Hay là mải kiếm ăn Mà chạy nhanh như thế Vỡ đầu rồi chết nhăn.
