- Trang thơ

Hương bồ kết
Mẹ ngồi dưới bóng cây trưa Rung rinh hoa nắng lưa thưa rụng đầy Tóc mềm như gió như mây Nước thơm mẹ gội, bàn tay chải đều


Tạp cảm chiều
Đường vắng lặng lẽ bước chân qua. Lá vàng theo gió cuốn đi xa. Venus ở đâu sao chẳng thấy Sau lưng một mình ta với ta.


Chiều
Nắng xéo xuyên qua buổi chiều tà Đưa chân dẫm bóng chính mình ta Chim vội sải cánh bay về ổ Thân trai bốn biển đâu là nhà.


Ban mai….
Có một khu vườn đẹp như giấc mơ xinh. Hồn tôi thẫm những sắc màu xanh, tím. Bước chân chưa xa đã thấy lòng bịn rịn. Ban mai ngọt lành, cứ nhẹ nhàng xanh.


Nhiễu nhương
Đám đông càng theo bám Thầy càng mất tự do Buộc lòng phải lẩn tránh Tụng niệm hạnh đầu đà Nhưng mà quá xót xa! Mỗi lần đi khất thực Vì lần đường quá xa


Những ngày xa thành phố
Chợt tỉnh giấc, hàng cây kề vai ngủ Bóng điện đường im lặng giữa cơn mơ Gió rón rén chạm lối về không lỡ Thì ra đêm vừa khe khẽ trở mùa Em giờ này tròn giấc, chắc là chưa Một người vắng là thiếu đi tất cả


Chiều về thăm quê
Chiều về quê Con đường xa mờ mịt Có lạ lẫm gì đâu mà lo chân bước lạc Ong ong nghe bến vắng gọi ơi đò Ngơ ngẩn làng, thấp thoáng bãi ngô non Mùa hoa nhãn ong theo bầy tìm mật Mít nưng nức cành cây, thì thầm hương bưởi ngọt
