- Trang thơ
Loa Kèn trắng
Tháng Tư lần nữa sắp qua, Loa Kèn Trắng ơi, thương lạ! Bờ đầm, cánh vươn, hương tỏa, Long lanh đọng ánh trăng ngà. Không dựa giá cao kiêu hãnh, Chẳng vờ e ấp cúi đầu, Thân thẳng như măng từ đất,
Giấc người
Giang cánh tung bay một thời, Đến nay nằm co ôm gối. “Giấc điệp” qua rồi có phải, Giấc người bao giờ mới qua? Giận mình chẳng mê, chẳng tỉnh,
Nghe bé Thỏ kể chuyện Tích Chu
Thỏ con ngoan ngoãn Học sớm nhất nhà Không khóc rề rà Hay ăn chóng lớn. Cái mặt hơn hớn Cái má quả đào Múa hát yêu sao Váy xinh nhún nhảy.
Ngô Khoai về quê nội
Ngô –Khoai cách cách Yêu quá là yêu Sớm sóm chiều chiều Vui chơi, múa hát Làng quê xanh mát Quê Nội thân yêu Chiều đi buông diều Sáng nghe chim hót
Chợt nhớ ba
Ba ngược xuôi Trường Sơn, Dấu chân mòn vách đá, Ba mươi năm, da xanh lét lá rừng già... Ba hầm hập sốt mê man, Quằn quại như con thú lạ, Cắn bập môi toé máu vẫn không than...
Chia tay
Bến cũ xa rồi, bến cũ ơi Thuyền tôi ngược gió đã đi rồi Thuyền sang bến mới căng buồm mới Bến đừng oán trách nữa làm chi
Xa xôi
Gửi cho em một chút buồn để nhớ Một chút vui, cho khắc khoải ngóng chờ Một nụ cười để đêm đêm thao thức Một ánh nhìn cho em khỏi phải quên