
- Trang thơ

Con kiến
Kết đoàn có một không hai Lạ quen bất kể gặp ai cũng chào Người làm nhà ở cành cao Người chui xuống đất mà đào thành hang.
Vì sao nước biển mặn
Ở một bờ biển nọ Có ông lão rất nghèo Một mình ông lủi thủi Sống cuộc sống gieo neo. Ngày ngày ông ra biển Giăng lưới rồi quăng chài Gặp những hôm biển động
Xuân
Mấy chú gà con vừa xuống ổ Vàng tơ loáng nắng chạy đầy sân Anh hẹn Tết về. Đào đương nụ Một chút đời thường ăm ắp Xuân
Tình vĩnh viễn
Anh không muốn anh là Romeo Để em phải thành Juliet Tình yêu là cái chết Thù hận và khổ đau... Trên đời này có bao kẻ yêu nhau Để lại được cho đời sau truyền thuyết ?!
Sự tích Núi Ngũ Hành
Sống túp lều ven biển Là một ông cụ già Hàng xóm không ai biết Cụ là người đâu ta. Bỗng một hôm sóng biển Đập hung dữ khác thường Trời trở nên đen kịt Cát mịt mù tứ phương.
Buồn
Buồn sao rơi rụng đêm tàn Buồn còn vượt quá trăng ngàn bể dâu Mặt Trời cũng tích bể sầu Mà Ngân Hà cũng đượm màu ưu tư Mình ta lẻ bóng tình ư?
Đại
Ta chẳng là lều chẳng là nhà Dãy dài hay thành phố xa hoa Chỉ là một khoảng không vô hạn Mà chẳng chỗ nào không có ta.



