- Trang thơ

Mưa dông
Ào ào mưa trút bốn bề Sấm ầm ầm giật, chớp lòe lòe giăng Gió đâu mà gió phũ phàng Cây nghiêng, cành gẫy, mùa tan nát mùa Mưa xối xả, đã hay chưa


Nắng có khi nào biết khóc
Nắng ơi khóc đi! Mưa không về biển nữa. Rát bỏng trưa hè Bàn chân em cong trên nền đá sỏi Sắc nhọn lỗi lầm Sợi máu đào loang


Alo
Nhiệt tình như thể ngày xưa rủ nhau đi tắt lối qua cánh đồng lúa xanh non đòng đòng ngắt trộm lớn rồi sao còn nhớ sữa mẹ thơm? "Tớ rảnh, đón ngay*" cậu cứ về quê nhé


Tĩnh lặng
Cảm ơn cuộc đời chút thảnh thơi Một khoảng lặng nhỏ cho riêng tôi Để được nghỉ ngơi và chiêm nghiệm Mọi thứ đã từng, thứ chơi vơi... Bỏ qua những lo âu, buồn phiền


Nửa chừng mưa
Trời vừa dứt những hạt mưa thoáng qua Gió lại hầm hập nóng Những mảng tường loang lổ màu xám trắng Phả lên hơi hướng trưa hè Hàng cây đứng trơ trơ Lấp loáng nước vừa quệt lên đám lá


Vũ điệu liên hoa
Lung linh gót hồng nhẹ lướt Xiêm áo lụa là ngà ngọc thanh tao Những vầng Sen rạng rỡ tầng cao Thánh khiết bước giữa tiếng đàn nhịp sáo.


Đất quê gọi mùa
Con đường dài ngang qua phía làng tôi Xe cộ chạy ngược xuôi rung mặt đất Hai mươi năm, chẳng dám tin có thật Giấc mơ bây giờ như vàng nắm trong tay
