- Trang thơ
Hôn
Xuân sang trời đất say nồng Nụ hôn thắm nở mênh mông đất trời Nắng hôn hoa thắm rạng ngời Mưa hôn lộc biếc nảy chồi mướt xanh Mây hôn núi ngủ hiền lành
Mệt mỏi lắm
Mệt mỏi lắm, ta chẳng cần người nữa. Hãy để cho ta được ngủ yên bình. Ta sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh.
Dáng thầy
Tôi thấy mình đi trong cõi mộng, Xung quanh mờ ảo mọi bóng hình. Chỉ sáng lên lưng áo thầy gầy guộc, Tự tại, vững vàng
Cứ lau bụi nếu phải làm
Cứ lau bụi nếu phải làm như vậy, Nhưng bạn ơi, còn nhiều việc tốt lành, Vẽ hay viết, trồng cây hay nướng bánh, Có khác không, giữa cái muốn và cần? Cứ lau bụi nếu phải làm như vậy,
Nhớ
Nhớ một người hoàng hôn rơi sau ngõ Biển lặng câm, sóng cũng chẳng xô bờ Trăng không sáng, mặc cho mây vần vũ Để một người thao thức đợi bình minh
Quê hương III
Quê hương tôi là lũy tre làng Soi bóng xuống dòng sông kỷ niệm Quê hương tôi là con đường hò hẹn Đêm tháng năm rơm rạ phủ đầy Quê hương là ánh mắt mẹ hao gầy
Khoảnh khắc
Sông núi trước mặt anh Hoa lá trước mặt anh Thế giới anh tìm ở ngay trước mặt Nhưng khoảnh khắc Đâu là khoảnh khắc Cái anh tìm chỉ một chớp loé thôi