
- Trang thơ

Em có đợi anh?
Khói lam chiều sao khoé mắt cay cay Sương giăng phủ cả một miền thương nhớ Bước chân lạc cả một đời bỡ ngỡ Lỡ đi rồi bến bãi có chờ mong Anh trở về em có đợi anh không
Tìm
Cứ ngỡ rằng đã quên Nhưng thực là đang nhớ Cứ ngỡ rằng là gió Mà thực lại là mưa Cứ ngỡ là giữa trưa Lại đã là đêm tối Cứ ngỡ là người đợi
Về quê
Hôm nay ta về ngõ nhỏ Đường xưa hoá phố lâu rồi Hàng xoan ta trồng trước ngõ Bây giờ đã hoá hư vô Hôm nay ta về với nhỏ Bài thơ nét chữ nhạt nhoè Heo may rớt vài bông khế Âm thầm vướng nhẹ bờ vai
Vô đề
Sao bất chợt như chân chồn, gối mỏi... Thấy dòng đời qua sương khói mênh mang! Ta thả hồn theo làn gió đi hoang, Trôi vô định giữa mơ màng, hư ảo…
Đa đoan
Ta là kẻ đa đoan Đa tình và đa cảm. Đã yêu là say đắm Chẳng kể gì dại khôn Đã yêu là dâng hiến Không so bì thiệt hơn... Và sợ nỗi cô đơn Trong kiếp người vinh nhục
Nếu
Mẹ ơi, nếu như nước mắt con rơi - đủ cho đất trời xanh trở lại Con sẽ về năn nỉ với dòng sông Hiến thân mình Hiến cả những ước mong Để đổi lấy một dòng đầy nước mắt Con sẽ quỳ ngày đêm cát mặnTặng kiếp này,
Chiều trung du
đã cuối năm rồi sương mềm thôn dã trung du thườn thượt những triền đồi đi dọc những dốc nghiêng gập ghềnh khuất nẻo nỗi lòng lênh loang sương khói phất phơ cùng gốc cọ bờ lau chiều cuối năm đồng đất chông chênh một mùa son rỗi



