 
- Trang thơ
 
 
					Đoạn yên đại cáo
Ta quen nhau từ thuở còn thơ trẻ Đã cùng nhau vượt bao nỗi muộn phiền Lúc buồn, vui, bấn loạn hay bình yên Từng giây phút, đều có em ở cạnh Tình sâu đậm, ngỡ mãi cùng sát cánh Mặc mấy phen hờn giận muốn chia tay
 
                
 
					Ai về xứ Vạn
Lung linh vài sợi nắng chiều Sót trên ghềnh đá khi triều đang lên Hoàng hôn tím sẫm lặng im Hàng đàn chim yến đang tìm về hang Dịu dàng, gương mặt trái xoan
 
                
 
					Nhớ con
Ngày con xa lòng mẹ cứ bồi hồi Trong tâm trí con vẫn còn quá nhỏ Mẹ nhớ con qua từng giấc ngủ Chiếc giường kia vẫn thấy dáng con nằm Mẹ nhớ con trong cả lúc ngồi ăn
 
                
 
					Biển chiều đông
Biển chiều đông, Con dã tràng lẫn mình vào cát. Cánh buồm nào nhòa nhạt phía không anh. Vẫn biết mong manh vệt nắng cuối trời Lẻ loi tiếng chim vườn cũ. Dương cầm muộn rót vào đêm vắng
 
                
 
					Trở về cát bụi
Khi anh chết em khắc vào bia mộ Rằng đời này anh mang nợ nhân gian...Chẳng vượt qua những sóng gió lầm than, Nên trốn chạy giữa muôn vàn tủi hổ..! Nếu anh biết duyên tình là bể khổ, Còn gồng mình mang thêm nợ làm chi...? Để cuộc đời cho đến lúc ra đi,
 
                
 
					Đước Cà Mau
Chiếc nơm bám chặt bùn non Trăm bàn tay lút ngập trong mặn mòi Thẳng ngay như thể dáng người Đước xanh mướt tán rợp trời Cà Mau Nhọn hơn cả những mũi lao Trái cây chạm đất đã đầu trời cao
 
                
 
					Phó mặc sự đời
Đôi khi tốt hơn hết Là phó mặc sự đời Cứ để cho họ đi Chẳng chọi nhau đến cuối Cũng chẳng cần mong đợi Giải thích hay trả lời Và không mong đợi người
 
                
  
             
            



 
                   
                   
                   
                  