- Trang thơ

Thuở
có lẽ thuở khai thiên tịch địa hoa đã thơm và nắng đã vàng lực hút đã âm dương hai phía sóng tình rung từ thuở hồng hoang


Ngọn gió vườn nhà
Miên man ngọn gió vườn nhà Cho ta theo với đi mà gió ơi Ta ngồi vào chỗ cha ngồi Bàn chân hằn vết mồ hôi đẫm mùi Nay cha mệnh đã yên rồi


Bay lên miền mong chờ
Ta bay lên giữa chan hòa nắng gió Nắng vàng ươm ngàn hoa lung linh nở Gió phiêu diêu bản tình ca không ngủ Một khoảng trời bồng bềnh mây dắt cánh tay xa Trút bỏ muộn phiền năm tháng đi qua


Ve vẻ vè ve
Ve vẻ vè ve Vè "Nồi cơm điện" Thứ nhất là tiện Không phải củi rơm Thứ nhì nấu cơm Ít bị khê, cháy. Ai đi xe máy Muốn không sứt đầu


Niềm vui tuổi già
Có một ngày nào đó Bạn bỗng chợt nhận ra Không còn nhiều hứng thú Ừ nhỉ, mình đã già... Mỗi sớm mai thức dậy Chẳng còn thấy vội vàng Le te tiếng gà gáy


Mưa chiều
Chiều nay trời vẫn dầm dề Sen không nở được tiếng ve thì thầm Phượng buồn đứng đó trầm ngâm màu hoa nhợt nhạt ướt đầm trong mưa


Hè đến thật rồi các bạn ơi!
Hè đến thật rồi các bạn ơi Đàn ve réo rắt bốn phương trời Bao trò nghịch ngợm thời thơ ấu Hái sấu trèo me đuổi bắt người Hè đến thật rồi các bạn ơi
