- Trang thơ
Nói với con ở Văn Miếu
Mẹ đưa con vào Văn Miếu Thăm trường đại học đầu tiên, nền khoa bảng một thời Con chưa hiểu Đạo Nho, Khổng Tử Mải mê với rùa đá cõng văn bia
Khó
Em chỉ cần Một góc nhỏ trái tim anh Đủ để anh nhớ thương Những chân trời thầm lặng Đủ để khi trăng tròn Trăng khuyết Anh chợt nhớ về Một người
Khi yêu nhau
Khi hai ta Bắt đầu yêu nhau Ta thì thầm Những điều to nhỏ Anh yêu em Nhẹ thoảng hơn cơn gió Em yêu anh Thơm hơi thở câu thơ
Mùa Xuân nho nhỏ
Sáng ra thấy trời tạnh ráo, mừng vì đi lại thuận hơn trong nhà không bị nồm ẩm ướt át, giặt giũ nhanh khô. Sáng ra thấy trời mưa ướt mừng vì cây cối đâm chồi
Tết xưa
Nhớ về một thủa hôm xưa Đã lâu lâu lắm ở thời ấu thơ Mỗi khi làn gió chuyển mùa Xuân về cành cội đu đưa lộc chồi
Tự sự trời đông
Trời đông giá lạnh heo may Bâng khuâng luyến nhớ những ngày đã xa Nửa đời xứ lạnh bôn ba Đất dầy băng giá tuyết sa trắng trời