- Trang thơ

Bà Chúa Xứ
Miếu Bà Chúa Xứ núi Sam Mẹ non nước đất An Giang bao đời Chín nàng trinh nữ xinh tươi Mặt hoa da phấn miệng cười vây quanh


Vì sao?
Vì sao khi tức giận Người ta hay nói to? Thậm chí còn thô lỗ Chửi mắng thật điên rồ... Là bởi vì khi ấy Tim họ ở ngoài thân Khoảng cách hai người ấy Không muốn xích lại gần...


Cùng nhau
Cafe, ta cùng uống Hương sẽ nồng đượm hơn Món ăn, ta cùng nấu Vị sẽ ngon hơn nhiều Chuyến đi, ta có bạn Sẽ đọng lâu trong tim Một mình, thì cũng tốt Nhưng cùng vẫn là hơn.


Qua nạn
Qua kiếp nạn phừng phừng hai vạch Mình hồng hào một vạch oai phong Toi nửa tháng không “phây” không sách Cơm bưng nước rót ở góc phòng Thì vẫn biết dính vào là khổ Cổ họng đau, xương cốt như rần Càng thấu hiểu khi gần đến số


Thu đi
Thế là Mùa Thu đi Nắng vàng không còn nữa Cốm Vòng và Hoa sữa hẹn nhau Mùa Thu sau Trăng Mùa Thu đi đâu Không đậu trên khung cửa mon men từng ô nhỏ để cùng dòm thấy nhau


Em và tôi
Em ở đây là để cho tôi đau nỗi tôi đau, vui điều tôi hoan hỷ Em gợi cho tôi những điều tôi chưa thể nghĩ Tôi là tôi bởi có em bên cạnh cuộc đời


Người cao tuổi
Bảy mươi đâu phải đã già? Chỉ là cao tuổi nhưng mà vẫn "xoan"! Du lịch khám phá còn ham Thể thao , mọi việc vẫn làm chỉn chu Đêm thức thì ngày ngủ bù Ăn uống giữ miệng, sức dư là thường
