- Trang thơ

Vô danh
Khi người ta chào đời Vô danh từ thiên cổ Ai cũng có một thời Có tên và có tuổi Huy hoàng qua năm tháng Như sao băng ngang trời Chớp hữu danh lóe sáng Rồi tắt vào vô danh


Ngân lên từ nỗi nhớ
Tết xôn xao Xuân đã về bên cửa Hoa tỏa muôn đường Lưu ly trắng tinh khôi. Bếp nhà ai Giấu đau buồn sau làn khói mỏng Quá khứ trọn năm gói nẹp bánh chưng xanh


Mừng Xuân
Gió buốt mưa dầm, Chân lấm đất, Mẹ ra đồng cấy nhánh mạ non. Lá xanh run chìm trong nước ruộng. Cái lạnh rùng mình, Sự sống gặp nhau. Con ở xa chót vót non cao Khoan La San* Rét đằm sâu, sương phủ.


Thưởng Đào
Tha thẩn vườn đào Xuân đón Tết Ngập ngừng ngọn gió Tết chờ Xuân Cụm mây thong thả buông ngàn nắng Người đứng ngắm hoa, hoa lại gần.


Lời ru của đất
Cuối cùng ai mấy về giời Áp tai nghe lấy một lời ngàn năm, Cần cù thành một bản năng thật hiền như đất mà trăn trở lòng! Gieo câu tục ngữ trên đồng Hoa gạo rụng xuống hạt vừng đem tra


Hoa Ban
Noọng dậy đi, về hội hoa Ban ỏm lọm tốp mư vòng tròn tay vỗ Chàng Khum chưa về Ban vẫn nở trắng thơm vào gió Tây bắc mùa Xuân mở khóa cửa rừng Chạnh nhớ Ban nhòe khóe mắt rưng rưng


Hoa Đào
Di truyền từ ngàn xưa trong thung thẳm rừng mưa họa mi rời xuống núi giọng líu lo vời vợi Ngả nghiêng vườn bích đào đất giật mình xuyến xao đánh thức miền cổ tích
