- Trang thơ
Chiều trung du
Ngày xưa mỗi hoàng hôn, Dạo trên triền đồi vắng, Trời chiều dìu dịu nắng, Hương cỏ thoang thoảng bay. Sương lam rặng núi xa, Bao phủ dần làng xóm, Còn một vài sợi khói,
Tặng cho một thời
Quá nửa đời người mới cùng nhau trở lại Những con đường tuổi thơ đã đi Niềm vui nhỏ, hay nỗi buồn trăn trở Có một thời như thế để khắc ghi.
Trà Thái
Đêm qua ta nhắp hồ Núi Cốc Đinh ngọc Tân Cương một ấm trà Sớm nay hương núi thơm lạ quá Từ búp đợi mai nõn đầu cành
Trước mùa xuân
Chẳng có gì đứng im Dẫu sớm xuân này vẫn nét bình yên ấy Dẫu vạt nắng vàng như tà áo bỏ quên Dẫu khúc sông đầy mực nước hai bờ quen
Khóc
Khóc là lời trái tim bật nói Khi môi không thể diễn giải nỗi đau Người ta khóc không phải vì yếu đuối Mà chính bởi vì mạnh mẽ quá lâu…
Ga Gà
Tàu xình xịch tiến vào ga Quảng Ngãi Trên sân ga đã đông nghịt bóng người Khói mù mịt đầu tàu dầu thổi lại Ga gà vui rộn rã tiếng rao mời
Không đề
Tàu thuyền không bị đắm Bởi vì nước bao quanh Mà các tàu bị đắm Vì nước trong khoang mình Bạn cũng đừng nên để Những phiền toái xung quanh Lọt được vào trong bạn Đè nặng tấm thân mình