- Trang thơ
Một mình đơn lẻ
Ai bấm công tắc Mà gió tắt rồi Ai che đâu nhỉ Trời ngừng mưa rơi Hay là gió ơi Mây không về nữa Hay là mưa ơi Trời hừng ráng đỏ
Lòng tốt
Lòng tốt còn quan trọng Hơn cả đúng ra sao Nhiều khi thứ cần có Chưa hẳn trí tuệ cao (Vốn có thể biết nói!) Mà là một trái tim
Phú Yên
Bình minh gọi mũi Đại Lãnh Thức dậy sớm nhất Việt Nam Mặt Trời nhô từ biển lặng Tròn dần thành một tiếng chiêng Tháp Chàm trên đỉnh núi Nhạn
Quê và Mẹ
Con về với cánh đồng quê thơm mùi rạ mới Để thấy con đò quẫy chèo khua nước sớm khuya Con về với ruộng đồng sớm nắng chiều mưa Nhớ gánh lúa ngày xưa, trĩu oằn vai mẹ
Tiếng gọi
Con ve kêu mãi Rồi lột xác mình Biển xa gầm réo Rồi nằm biếc xanh Chẳng gì xung quanh Lại là tĩnh lặng Đầy trời sấm động Rồi là mưa rơi
Đắk Nông xưa và nay
Sương mù ngủ quên trên đỉnh núi ngọn gió lạc đường than thở giữa rừng cây men rượu cần ngào ngạt vị nồng cay nâng bước nhảy chập chùng bên ánh lửa
Kon Tum
Ơ! Cái núi Ngọc Linh cao ngất Đỉnh mi có cao bằng tiếng chiêng Ba Na? Ơ! Con sông sâu nông Đắk Bla kỳ lạ Ai bắt hồn ngươi chảy ngược hướng tây?