- Trang thơ
Hà Nội đêm
Lung linh dưới những ánh đèn Một Hà Nội phố hiện lên rất tình... Vơi đi vất vả mưu sinh Tàu xe tấp nập, còi inh ỏi ngày ... Chỉ còn im lặng bóng cây Nhẹ nhàng sâu lắng sóng say mặt hồ
Dấu chân
Học trò đi tìm dấu chân thầy giáo cũ Hiểu một lối đi đã chọn riêng mình Dấu chân thầy dấu ấu thơ mờ tỏ Của một thời khờ khạo ngây thơ Dấu chân cũ xếp lên từng vết mới
Bài học dòng sông
Mục đích ra biển lớn Là ý nghĩa dòng sông Hay nói điều ngược lại Nghe có vẻ lòng vòng? Nước từ nguồn đổ xuống Qua bao thác, bao ghềnh Bao khúc rồng uốn lượn Hoá thành dòng sông xanh
Niềm tự trọng của những đoá hoa
Trời chiều còn cố đi xa Nhạt duyên… còn đến tặng hoa làm gì Nhận về bao nỗi vân vi Những bẽ bàng… những oan nghì xót xa
Quán trọ
Cả một thời bom đạn, Bỏ làng ra ngoài đồng, Lúp xúp bên cồn mả, Lờn vờn ánh trăng suông... Nhìn bóng tre đầm nước, Nhớ xóm thôn yên bình, Tre xanh hai bờ nước,
Đời lá
Rơi về đâu, về đâu? Hỡi vàng Thu chiếc lá Giữa mưa nắng phai màu Trước bão bùng gió cả Đông về sao vội quá Tay lá níu lấy cành Mưa cứ xô hối hả
Ngọn lửa
Còn gì sướng vui hơn Khi gặp lại người thương Đông rét mướt Lá lòng xanh lộc biếc Gió vẫn lạnh Giờ gió thành thân thiết Gió ôm chúng mình Như một chiếc chăn chung Đất dưới chân Cũng hớn hở nhịp rung Trời kéo xuống Người với trời thành một Ai nỡ ngủ