- Trang thơ
Sông
Bởi nuốt nước mắt vào trong Hòa cùng đất nên sắc hồng sông ơi Buồn vui sóng đánh lở bồi Yêu thương đau khổ một đời vẫn xuôi.
Thu
Thu lại tới trên cánh đồng lồng lộng, Đất cao lên hay trời thấp xuống trần. Trong hơn cả là cái nhìn trong vắt, Suốt mọi chiều không gì cản cách ngăn.
Một vùng quê
Tôm mang đèn điện trên đầu Thắp dòng mương lượn qua cầu sáng trong Cá con tập nhảy cầu vồng Vẽ lên mặt nước từng vòng sóng reo Ếch leo lên tận cánh bèo
Mùa Thu có thật
Thương thu mở tay nhè nhẹ Cho gió heo may bay ra. Nhớ thu xin kêu khe khẽ Mưa quên than ngắn thở dài. Yêu thu hôn thu một cái Thử xem lá có rụng không. Chỉ sợ hồn mình tê tái
Lặng lẽ Thu
Gió âm trầm… gió mê mải giấc trưa Im vắng tiếng ve, câm chìm bóng lá Nắng miên man bức bối ngày nắng Hạ Mỏng mảnh cung huyền, xa xót sắc hình ngâu.
Người tốt
Chưa làm được việc tốt Giấc ngủ đêm sao an Nhớ thương người ấm lạnh Gió bấc ngang đời người Chưa làm được người tốt Sao gọi là bình dân Nhớ mai làm việc phúc
Về quê
Đã đi lúc nào đâu, mà ta lại đến, Đã đến nơi đâu, mà ta quay lại định về? Cả một đời quẩn quanh, Như con lật đật, Ngã nghiêng cười, Ngất ngưỡng giữa Mê... Trong giấc mơ, Ta thấy ta từ Tiền Kiếp,