- Trang thơ
Giã biệt diêu bông
Chắc rằng người đã quên tôi Câu thơ người cũng bỏ rơi bên thềm Đâu còn những phút hàn huyên Giãi bày tâm sự, ưu phiền bên nhau Bây giờ kẻ trước người sau
Đàn bầu
Cây đàn chỉ có một dây Âm thanh rung mấy ngàn ngày chưa tan Cần tre cong níu thế gian Lóng tre bật núi nâng ngàn lên cao
Với con
Con giờ đã lớn chưa khôn Thế gian bao chuyện bán buôn lọc lừa Mẹ cha vốn dĩ quê mùa Dõi theo con những sớm trưa dặm trường Chắt chiu từ những yêu thương
Tháng Năm
Có một tháng mang tên thời gian, Ngắn thiên thu mà dài khoảng khắc, Ngoài chấn động nhưng trong ắng lặng, Mưa lửa nồng còn nắng ướt loang.
Nhớ người
Tôi nhớ có người đang nhớ tôi Tên tôi người ấy nhắc trên môi Mắt người đang dõi theo đôi mắt Trong hình âu yếm nụ cười vui
Tự ru
Chúng mình không thuộc về nhau Quả cau không thắm lá trầu chẳng xanh Ông Tơ bà Nguyệt vô tình Chiêm bao là giấc dỗ dành người ơi!
Sông
Sông uốn khúc Sông lượn vòng qua ghềnh thác Qua những chỗ qua Chưa ai có thể qua Sông ra biển Sóng xô bờ dào dạt Mát những bãi cát khô Xanh biếc cánh rừng già