- Trang thơ
Bình bài "Tiếng trùng trong đêm đông” của Bạch Cư Dị
Trùng kêu rả rích đêm mưa Một, muôn kỷ niệm dây dưa dẫn về Dàn đồng ca quá não nề Tiếng cao, tiếng thấp, nhiều bè, bâng khuâng Trở nghiêng, chăn cuộn trong chăn
Nhật ký ngày ngâu
Tưởng cũ mèm chuyện vợ chồng Ngâu Mà sụt sùi cũng mỗi năm mỗi khác Cứ ngỡ chỉ trần gian còn nước mắt, Hóa ra trời cũng dễ tổn thương.
Trở về trường xưa
Có một không gian luôn luôn vẫy gọi Trường cũ, ta về một sớm hè tươi. Ta kiếm tìm tháng ngày xanh rười rượi, Những cỏ cây, hoa lá một thời tươi!
SÔNG
Một ngày sống ở nhân gian Hãy như sông cứ mênh mang vỗ về Dù cho ngang trái bộn bề Một lòng mài miệt hướng về biển khơi.
Mẹ ơi
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con, Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ, Với tuổi thơ, con không còn thơ bé Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!
GỬI TOKYO...
Em ở bên này đã cuối mùa đông Gom chút ấm gửi về miền xa vắng Anh Đào nở hân hoan trong nắng Nỗi nhớ đong đầy nâng bước chân đi...
Viết trong ngày tuyết rơi
Tuyết đã rơi, trên mái trường em đấy Gió Đông Bắc về, buốt lạnh tới tận tim Con đường đến trường gió rít từng cơn Em vẫn bám trường bao năm rồi vẫn thế