- Trang thơ
KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Lá non và gió
Một chiếc lá non Ngỡ ngàng trước gió Lá non hỏi gió Ai quạt gió lên Gió đi xa thế Biết đâu mà tìm Gió từ biển cả Tìm về nơi đây
Vô thường
Dẫu ngoài kia cơn bão đã hình thành Anh vẫn cứ đưa em về với biển Bởi không muốn tình mình thêm lỡ hẹn Ta đành lòng cáo lỗi với cao thiên.
Ru đời bằng những ước ao
Mẹ ru em bằng lời ru dịu ngọt Em ru đời bằng giọt đắng và cay Khập khễnh đi trên đôi chân buốt gầy Con hẻm nhỏ bóng đổ dài khắc khoải. Tôi nhìn em mà lòng se thắt lại Em nhìn tôi cất lên tiếng chào mời
KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Trên vầng trán của bà
Vầng trán bà giống như bãi biển Mỗi nếp nhăn là con sóng không tan Mà mỗi nếp nhăn là dấu ấn một lần Bà chịu đựng gian nan mất mát
Hà Nội mưa
Hà Nội chiều đó anh đi Trời bỗng đổ mưa như trút Con đường đang đi hoá lụt Hồ Tây vắng bóng sâm cầm Hà Nội chiều ấy vắng tanh Bản dân ca chiều dang dở Trong mưa người đi, ta hứa
Người quê lụa
Núi Tản Viên đội mây soi sông Đà Sơn Tinh, Thủy Tinh cúi đầu dâng lễ Niệm bến Đục nâng con đò lướt nhẹ Vào tiếng chuông thơm ngan ngát chùa Hương...
Khúc giang kỳ 2
Mỗi buổi tan chầu cởi áo ngay Cắm quán đầu sông uống thật say. Rượu nợ thường ngày đâu cũng sẵn, Người thọ bảy mươi hiếm xưa nay.