- Trang thơ
Cánh diều
Anh không nói nổi một điều Gửi em anh phất cánh diều thả lên Làng anh thương nhớ làng em Cánh diều như mảnh trăng nghiêng xuống đồng Bao nhiêu rung cảm trong lòng Lại mang thả giữa mênh mông cánh diều
Nhớ mẹ
Thấp thoáng nơi đây mai vàng nở Chạnh lòng con nhớ mảnh vườn quê Nhớ mẹ chiều nay ngồi đun cám Lửa phập phù… gian bếp chật khói rơm.
Thệ ước hoa hồng
Chàng trai nào đã tặng em Những đoá hồng gói trong tờ báo cũ Ánh mắt hiền và nụ cười thiên sứ Để thiện duyên, yêu dấu dắt nhau về!
Tôi đi xem tích chèo này
Đêm xuân Xem hội hát chèo Tích Trương Viên với tích Kiều Nguyệt Nga Là gì câu chuyện đã xa Mây xưa, gió cũ đã qua kiếp người
Quê hương
Tuổi thơ ở đâu quê hương ở đấy Tóc bạc phơ thì con cái thành quê Ở nơi ấy tre nuôi măng mọc thẳng Cánh diều rơi hôn nhẹ cỏ xanh gầy
Thời gian cho ba
Ba bận suốt ngày nên viết cho con Giờ nghỉ trưa giữa hai ca làm việc, Ba gọi Thanh Huyền, con run lên muốn khóc Bao nhiêu năm trời, con bỗng bé như xưa!