
- Trang thơ

Ước gì
Ước gì năm có bốn mùa... Không còn chuyện thật như đùa quê ta: Tuy là Bác Sĩ nhưng mà... Bà biết thương bọn vùng xa dân nghèo;
Chay
Quán quen Người ta bỗng thêm cái tranh đầu trâu ngầu đôi mắt đỏ Y bỏ món nghé xào Bạn bảo một đĩa bớt đi không đủ giảm một con bị thịt Kỳ phát nguyện ăn chay Chấm đậu phụ vào mắm tôm lại thấy Loài hữu tình hiện diện khắp nơi Y bối rối
Hạnh thu thúc
Đại thừa Tiểu thừa Những cao danh qua thiên thu vẫn là giả tạm Thầy hành Bắc học Nam Chùa mới xây trên nền cũ Nhưng bỏ gian thờ mẫu lâu đời Và bỏ cả hai hàng La Hán
Thu
Trời xanh mây trắng dáng thu sang Cánh cúc cong cong hứng nắng vàng Hoa sữa nồng nàn … chiều ước vọng Hoa sưa nũng nịu … nhắc mênh mang
Ký sự: - Có phải chỉ để đi bộ?
Ra đường buổi tối 10 năm có phải chỉ để đi bộ Bên trái dãy nhà sang. Đèn đường sáng phân phối rực rỡ như nhau Trong mỗi ngôi nhà cười khóc chẳng giống nhau
Nơi đêm về trong vắt giếng thơi
Khi những ngọn gió đi qua nhau và dòng sông trôi qua chính mình em hiểu lắm ta đâu còn ta nữa rốt cuộc ngày hôm qua đã nán lại bên cầu ngày hôm qua con sóng đổ về đâu trăng khuyết nửa sáng đầy đêm kiêu bạc
Thu về
Mùa thu ngang qua phố Nỗi nhớ đi về quê Mang theo con ngõ nhỏ Những mái nhà lô xô Người xưa về quê cũ Cơn gió ra triền đê Mừng tóc dài thương nhớ Mắt ướt mi đê mê



