- Trang thơ
Không đề
Thượng đế thường mang nỗi buồn, Tặng nhiều hơn cho con gái, Một người lặng thầm hóa đá Thành nỗi đau của muôn người .
Trở về
Tôi nhớ ngày xưa ở trên giời Tay hoa cầm bút chấm mực mây Viết cho bạc biển, rừng xanh biếc Viết mãi rồi tôi hóa thành người
Những giấc mơ
Có một lần, con mơ được gặp cha. Cha ngồi bên dải núi cao cùng rất nhiều chiến sỹ. Con đến bên, cha nhìn con lặng lẽ. Con vui cùng đoàn quân!
Lục bát cuối mùa
Thanh âm của phút sang mùa, Là tiếng cá quẫy ao chùa xanh rêu. Mùa đông đã khác từ lâu Hoang mang xiêm áo, bể dâu rộn ràng.
Lại viết về tôi
Người ta khép chặt cửa phòng Sợ cơn gió lạnh lùa trong áo mềm Còn tôi ra tận cửa thềm Cởi khuy áo thả hồn lên cành đào
Tâm Đức
Một giây hướng Tâm Đức Mẹ tròn nên con vuông, Con giống cha như đúc Sinh trong vòng yêu thương