- Trang thơ
Có thể rồi
Có thể rồi giây phút đó em quên Để giọt mưa không về trời được nữa “Mây đầu ô”, hững hờ qua khung cửa Quán sách trường, lần lữa gọi chia ly *
Lối cũ mùa đông
Mùa đông cây bàng trút lá Khẳng khiu cành đợi xuân sang Ai đó về ngang lối cũ Khẽ chạm nỗi buồn rơi nghiêng.
Câu nói ngập ngừng
Ngập ngừng em nói với tôi Cái câu nói mới nửa lời nói ra Tôi mang một nửa đi xa Nửa chưa nói hết ở nhà cùng em
Ông già ở Đỗ Lăng
Ông già ở trấn Đỗ Lăng Sống nhờ thửa ruộng đất cằn từ xưa. Tháng ba không một giọt mưa Gió nóng lại thổi mạ khô úa vàng.
Nhớ rét
Gió hun hút Những con đường lá rụng Lòng ta run Như giẽ lội ven đầm... Chỉ khói bếp Gió bấc giờ hiếm khói Chim ngói bay chấp chới Giữa chiều râm...
Tôi và em
Tơ non đến thế là cùng Bên em núi đá xem chừng cũng non Bỗng dưng em ạ, tôi buồn Ngày mai còn đấy nhưng còn em đâu
Nơi thao thiết những vòm xanh
Ta lại về nơi thao thiết những vòm xanh Ký ức rêu phong, đền chùa cổ kính Nơi tĩnh lặng như chưa hề biết đến Những ồn ào phố xá ở ngoài kia.