- Trang thơ
Triền miên....
Ta nợ gió muôn ngàn lần hơi thở Và nợ mây quên chiều lỡ buông trôi Ta nợ mưa từng giọt tí tách rơi Không đủ thấm cho dòng đời khô hạn...
Khung trời yêu thương
Tuổi mười hai em đến mái trường này Mắt biếc, tóc mây, nụ cuời bỡ ngỡ Tâm hồn mở tinh khôi như trang vở Ghi nốt nhạc đầu đời của Tuổi Thần Tiên
Nhớ tìm tôi nhé!
"Thời gian ơi xin ngừng trôi để cho tôi nhắn đôi lời"… Cuốn theo với dòng đời bận rộn Phút lặng nhìn, đâu nữa ấu thơ ơi!
Có những lúc
Có những lúc chợt thấy đời mệt mỏi Chỉ muốn được như sóng nước ngủ yên bình Hay se sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh….
Cánh hạc bay về
Ta đến bên đời như sợi nắng mai Thoáng bối rối trước nụ cười thuở ấy Ánh mắt xưa thức yêu thương bừng dậy Phút chạnh lòng, ta chợt nhớ... rồi quên... Ta đi qua bung biêng tháng Giêng Cơn gió lạnh thoảng mặt hồ hiu quạnh
Hà Nội lạ quen
Hà Nội mùa xuân bụi mưa mờ phố Gió tàn đông thao thức sóng Tây Hồ Giữa Hà Nội, ai thương ai Hà Nội Giữa lòng tôi, tôi chợt nhớ tôi xưa
Không phải ngẫu nhiên
Tôi nương theo cánh cửa thời gian Đến chốn trần ai, oe oe tiếng khóc Bởi giữa màn đêm, tối đen, nheo nhóc Ai biết mai kia tôi tỏ khúc quay về?