- Trang thơ
Đi về
Đi là về với chính mình Trời xanh tìm tới trời xanh tận cùng Đi là đến tận vô thường Con đường dài, ngắn con đường bể dâu.
Mùa sang
Lặng nhìn xao xác mùa đi Nghe trong gió thoảng thầm thì mùa sang. Mùa đi hoang hoải hanh vàng Mùa về thổn thức mùa đang gọi mùa.
Tháng Ba
Có gì như thể cơn mưa Có gì như gió đong đưa cuối trời Tháng Ba đốt cháy lòng người Tan thành tro bụi giữa đời hư vô…
Vu vơ
Đời người mắc nợ gì nhau Nghiệp duyên kiếp trước... nỗi đau kiếp này... Lung linh một mảnh trăng gầy Treo lòng em nổi đắng cay bên trời.
Tự thú
Tôi mang nợ chút nắng trời Vùi trong hạt thóc vàng nơi đồng nhà Chín mươi tư tuổi mẹ già Tôi đi bỏ đất làng. Và, em yêu Nợ quê một mái tranh nghèo Nợ mưa, nợ gió những chiều… thương nhau
Hoa Xoan
Tháng ba hoa gạo đỏ trời Ngoại em chỉ có tím ngời hoa xoan Chim về tổ gọi từng đàn Ríu ra ríu rít, râm ran hót mừng
Tinh hoa đại ngàn
Tháng Ba Tây nguyên Ông mặt trời còn thản nhiên trút lửa Gió len lỏi trong nắng hồng rực rỡ Hái tinh hoa mê đắm giữa đại ngàn… Sắc thắm tươi tinh đất đỏ ba dan Hương cà phê ngập tràn lòng phố núi