- Trang thơ

Gọi cố nhân
Gọi anh...hoài, cố nhân ơi...! Sao anh chẳng nói một lời cùng em? Để bao giọt lệ từng đêm... Ướt đầm gối mộng triền miên vơi đầy! Tấm thân héo hắt,hao gầy,


Sinh nhật
Tay nâng ly rượu đầy vơi... Âm thầm,côi cút ta mời riêng ta! Lãng quên nên chẳng có hoa, Thôi thì...Sinh nhật với ba ly này! Một ly vui với tháng ngày...


Nói điêu
Mặt trời mọc bảo chớm chiều Cái dưới đất, nói đang treo trên giời Có một thì nói thành mười Nói không ra có, nói người là ma Chỗ gần thì nói rất xa


Tri kỷ
Người tri kỷ không hẳn Luôn bên ta lúc vui Nhưng sẵn sàng là người Bên cạnh khi buồn khổ... Họ đơn giản ở đó Lặng lẽ như ánh đèn Đủ ấm áp những đêm Ta lạc trong cô quạnh


Về thôi
Về thôi Mẹ ơi… Cha ơi… Chồng ơi… Vợ ơi… Con ơi… Về thôi, tiếng gọi xé lòng khôn nguôi Lằng lặng thời gian trôi Lằng lặng mưa rơi rơi Lặng lặng gió ngừng thổi Nín lặng cho ta thời gian lặn tìm trong chơi vơi


Bình yên xanh
Một mình xanh, giữa vòm xanh Một mình, thả dáng, in hình lên tranh Xe sang, biệt thự, … thôi đành Mình em, chọn bước yên lành, nơi anh


Năm tháng ngút ngàn không trở lại
có những ngày ngọn gió đi qua ta là ngọn gió từng bên ta mùa cũ ríu rít ban mai xạc xào diệp lục run rẩy những vân tay hạnh ngộ có những ngày giọt nắng rơi trên tóc ta
