- Trang thơ
Tháng Giêng
Tháng giêng sao kỳ lạ thế Nắng chói chen ngang mưa dầm Chồi non khát trong kẽ lá Hỏi đang là hạ hay xuân?
Sẻ quên nuôi nhớ
Quên là nhớ đến tận cùng Nhớ là đến đận quên không còn gì? Chồn chân là sắp trở về Lá khoai nào giữ lời thề nước mưa?
Dậy sớm
Sớm mai, gió mát, sương êm Có người tỉnh giấc, trong rèm bước ra Vang oanh hót, hé nở hoa Cảnh xuân trong trẻo thực là cho ai?
Lá vàng ơi...
Ta ngậm ngùi nhặt được giữa mùa Xuân Chiếc lá khô khi mùa Đông đã chết Gió thủ thỉ mơn man lời tiễn biệt Trong nỗi buồn da diết... Lá vàng ơi..
Gặp ở Chùa Keo
Một lần về thăm chốn cũ Bóng mòn bước xế chiều len Mấy trăm năm qua cõi thế Hỏi người còn nhớ hay quên? Cõi xưa đã mướt sắc thiền Đời vẫn mặn nồng giấc sữa Níu buông chi bờ vai gió Đôi dòng bươn bả đục trong.
Duyên
Rượu, nồng nhạt bởi kẻ nấu Tình, đậm phai bởi người vun Phận, ngắn dài do tâm ý Cơ duyên chẳng liên quan gì. Rượu, tỉnh say do kẻ uống Tình, buông giữ bởi do lòng Phận, tụ tan do ta định Cơ duyên chẳng liên quan gì.
Sáng an hòa thiên địa ngút ngàn xuân
Sớm yên bình, Ngàn nốt nhạc trong veo Chuốt thanh tao tầng tầng mây thắm Tiếng từ bi xanh mềm sợi nắng Thức nồng nàn hoa lá ngọt hương bay.