- Trang thơ

Đi xem hoa
Anh đi Là để về nhà Nhà ta Chẳng thiếu hoa cà tím xanh Anh đi Để đến với anh Kiếm tìm cái lạ Mà mình ngỡ quen Anh đi Anh ở cùng em


Lấy được vợ tiên
Một bà nghèo, góa bụa Ở với thằng con trai Thằng con này lười lắm Ngủ từ nay đến mai. Ngày hai lần mở mắt Ăn no rồi ngủ ngay Chẳng cần biết mưa nắng Chẳng cần biết đêm, ngày.


Thơ bên dòng sông Luộc
Em có về Quỳnh Lang Dải đất phù sa bên bờ sông Luộc Câu ca xưa đến giờ còn buốt "Thái Bình có bốt Quỳnh Lang..." Và bây giờ em ơi Quỳnh Lang Bò vàng triền đê dâu xanh tràn bãi


Vợ
Nhỏ nhoi là đất là trời Mênh mông là dáng em ngồi an yên Tôi đi trăm nẻo vạn miền vẫn không ra khỏi nét duyên mình cười Gian nan mình gánh trọn đời giàu sang mình để tôi ngồi nhâm nhi


Tên
Chỉ là một cách gọi tên Quê hương vẫn đó dẫu tên không còn Nước non mình vẫn nước non Làng xưa xóm cũ vẫn còn trong tim Thời gian vời vợi cánh chim


Vào hạ
Em có hay ngọn gió đã giao mùa..? Đàn ong bướm chợt nô đùa trong nắng Mây trôi trôi giữa khung trời bình lặng Hạ quay về sau ngày tháng phiêu du... Và nàng Bân quên đi cảnh sớm khuya,


Sao đêm
Vì sao này… em gửi đến cho anh Đêm mong manh giữa trời đất mong manh. Vầng mây xám cứ bồng bềnh trôi mãi Chỉ còn em… với vì sao ở lại, Chôn chặt niềm khắc khoải nhớ mong anh...
