- Trang thơ

Vô nghĩa
Tôi sẽ còn gì để nói với em Khi ngôn ngữ đã thành vô nghĩa Khi lòng người đã hết niềm tin Như bầu trời đã tắt ánh sao đêm. Sẽ nói gì? Sẽ nói gì với em?!


Kỷ niệm Côn Sơn
Hồ Côn Sơn hoàng hôn tĩnh lặng Nắng chiều còn vương đọng những đường hoa Gió thoảng hương quen, lô xô mấy mái nhà Sương lảng bảng, đất ấm nồng ngọn lửa.


Chiều xuống
Cơn gió chiều vi vút Trên thảo nguyên bao la Nới cương, người lữ khách Rạo rực cất tiếng ca. Ánh hoàng hôn chưa tắt Ráng mây đỏ rực hồng


Lai rai
Mặn thì nêm gáo nước mưa Nhạt chan thêm bát nước dưa cải ngồng Cay hơn cả gái ghen chồng Đắng đành đắng tận đáy lòng đắng ra. Ngọt bùi có cũng phôi pha Đắng cay mặn nhạt ấy gia vị đời



Với người nằm lại Rừng Ban
Phép Trời thương vợ chồng Ngâu Năm qua Ô Thước đến nhau một lần Chị chờ mùa trắng rừng ban Vắt hai thế kỷ đợi càng vắng anh!


Chạnh lòng
Cho em gửi lại chiều mưa Cùng cây dù nhỏ buổi đưa em về Cho em gửi lại câu thề Những lời anh hứa trên đê hôm nào Chiều nay trời đổ mưa rào Đầu trần, áo ướt đi vào trong mưa
